
Tác giả: Cảnh Hành
Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341257
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1257 lượt.
có thể chiếu vào, làm cho cả gian phòng ngập nắng. Khi làn gió bên ngoài thổi tới, có thể ôm chăn nằm tròn trên giường mà ngủ, thật là thoải mái. Nếu bên ngoài cửa sổ có biển nữa thì càng tốt, mở cửa ra trước mặt đã là biển, cảnh sắc sẽ tuyệt vô cùng”.
Khuôn mặt cô hướng lên trên. Hai gò má phớt màu hồng, dưới vòm sáng mờ ảo của ánh đèn bàn vàng vọt, trông cô đáng yêu hệt như một búp bê bằng sứ.
Thính Phong cúi đầu, không thể không hôn lên má cô một cái.
Lãnh Hoan lặng người, không dám nhìn vào mắt anh. Dời ánh mắt đi nơi khác, chợt phát hiện ra trên tai trái của anh hôm nay có một chiếc khuyên, con đại bàng bằng bạc của Giorgio Armani lấp lánh ánh sáng, đơn giản nhưng sang trọng.
Cô thầm thở dài, người đàn ông phong lưu này!
Vậy nhưng cô vẫn không thể không đưa tay lên chạm vào chiếc khuyên tai đó của anh.
“Thích nó à?”, Thính Phong hỏi.
Cô thành thực gật đầu.
Ngay lập tức anh tháo nó ra. Đoán trước được ý định của anh, cô bèn lấy hai tay giữ chặt lấy tai mình: “Lỗ đeo khuyên của em đã bị tịt cả tháng nay rồi”.
“Bỏ tay ra”, anh ra lệnh với vẻ thiếu kiên nhẫn.
Bướng bỉnh đến phút chót, cuối cùng cô chỉ còn cách kêu thét lên, hoàn thành quyết tâm của anh.
“Đau quá”, cô thận trọng sờ vào con đại bàng đã bay sang tai mình, nước mắt lưng tròng.
“Không được phép bỏ ra đâu”, Thính Phong dọa nạt, đôi môi mím lại thành một đường, đôi mắt nâu nhìn cô thoả mãn.
“Em còn phải làm bài tập nữa”, cô đưa mắt nhìn anh bằng vẻ vô cùng đáng thương.
“Được, xin cứ tự nhiên”, anh bỏ cô ra rồi đứng dậy, đi thẳng vào phòng tắm, “Anh đi ngủ trước”.
Cô đờ ra nhìn theo anh đóng cửa lại một cách ngạo mạn.
Tắm rửa xong, anh nằm lên giường cô ngủ rất tự giác.
Trong không gian thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm. Chỉ một lát phía sau lưng Lãnh Hoan đã vang lên tiếng ngáy khẽ khàng, mắt nhìn lên máy tính nhưng nhịp tim của cô lại cứ phập phồng theo nhịp thở của anh.
Đấu tranh tư tưởng mãi, cuối cùng Lãnh Hoan cũng từ bỏ, tắt đèn rồi nhẹ nhàng bò lên giường.
Một đôi tay rắn chắc đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, khiến toàn thân cô cứng lại.
“Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi”, anh nói nhẹ nhàng, cằm tỳ lên mái tóc cô.
Cơ thể Lãnh Hoan bỗng nhiên thả lỏng, cô từ từ quay người lại, áp mặt vào ngực anh. Không cần phải phiền phức hay rắc rối, chỉ cần được ở trong vòng tay ấm áp đó, đối với cô đã là quá đủ. Nghe tiếng nhịp tim đập bên tai đã trở nên đều đều và ổn định, không biết vì ai mà đổi thay như thế.
Anh không phải là hoàng tử của cô, cô cũng không phải là Cinderella của anh, chỉ là hai bên bỗng nhiên tìm thấy niềm an ủi ở nhau trong một đêm dài dằng dặc thế này.
“Vì sao em lại sợ yêu?”, Thính Phong đột nhiên cất tiếng hỏi, phá vỡ không gian tĩnh lặng.
Cô giật mình.
Người đàn ông này đã nhìn rõ tận cõi lòng cô từ lâu.
“Vì sợ nó sẽ mất đi”, cô khẽ đáp.
“Được rồi”, giọng nói thấp trầm của anh chậm rãi vang lên trên đầu, “Vậy thì không yêu”.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, không thể nhìn rõ cảm xúc của anh trong bóng tối.
Bàn tay Thính Phong nhẹ nhàng lướt trên má cô: “Chúng ta ở bên nhau, chỉ là ở bên nhau mà thôi”.
Bắt Đầu
Lãnh Hoan không nói gì, chỉ đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, năm ngón xoè ra đan vào những ngón tay anh.
Một nụ hôn của anh nhẹ nhàng rớt xuống trán cô.
Hoá ra sợi tơ tình khi đã vướng vào thì hai trái tim sẽ không thể rời nhau ra được nữa.
Vùi đầu trong lòng anh, Lãnh Hoan không kìm nổi một tiếng thở dài, trái tim của người đàn ông này rốt cuộc nằm ở đâu kia chứ? Người đẹp như hoa mà cũng không giành được sự trung thành của anh. Thứ phúc phận mà người ta dù có ngưỡng vọng cũng không thể nào đến lượt, vậy mà anh lại không hề biết trân trọng, lại đến đây để chơi trò tình ái với cô.
Khuôn mặt hơi nóng lên, cô nhìn anh với bộ dạng của kẻ chịu thua.
Thính Phong bật cười: “Đừng có làm ra vẻ đang bị chà đạp như vậy nữa”.
Lãnh Hoan bối rối: “Em đâu có”.
Nói xong, cô giận dỗi quay đi, không muốn tiếp tục nhìn vẻ đắc thắng trên khuôn mặt anh, song lại để lộ ra phần gáy trắng muốt sau mớ tóc đen dài trông cực kỳ hấp dẫn. Trên dái tai ửng hồng lấp lánh ánh sáng của con chim đại bàng màu bạc.
Anh cúi đầu xuống hôn lên làn da mỏng manh của cô, rồi dần dần di chuyển, tới ngực và cuối cùng dừng lại trên đôi môi mềm rũ.
Hơi thở nóng bỏng và ẩm ướt trong phút chốc ập đến trên đầu lưỡi Lãnh Hoan, cô khẽ thở dài một tiếng rồi đón nhận sự chiếm hữu đầy uy lực của anh.
Mắt nhắm nghiền, cô để mặc anh làm sóng gió trên cơ thể mình, tất cả mọi thứ xung quanh dường như đã bị hút hết vào một hố đen vô hình, đột nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của cả hai người cùng với sự hỗn độn vô biên cứ cuộn trào trong tâm trí.
Bộ đồ ngủ của Lãnh Hoan tuột ra quá nửa, để lộ bờ vai trắng muốt như pha lê, khiến Thính Phong không kìm nổi ý muốn hôn lên đó, để lại một vết cắn đỏ mờ mờ.
“Thính Phong…”, cô đột nhiên ngạt thở, bất lực trước sự trốn