Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thử Ly Hôn

Thử Ly Hôn

Tác giả: Lăng My

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341409

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1409 lượt.

a không thể ngồi nói chuyện thẳng thắn được với nhau sao?
Ân Tấn Minh cầm điều khiển tivi ném mạnh xuống sàn, anh không biết mình đang tức giận hay đang xả giận nữa. “Bịch” một biết, chiếc điều khiển vỡ thành nhiều mảnh, phin cũng rơi ra ngoài như một chú hươu nhỏ phải chịu đựng nỗi kinh hãi vậy.
Vụn nát…
Vương Nhã Khả nằm trên giường, đôi mắt trống rỗng vô hồn, cô không thể ngờ rằng, cuối cùng hai từ đó lại do chính miệng cô thốt ra. Cô vốn rất sợ hai từ đó, luôn cự tuyệt hai từ đó.
Một khi hai từ ấy được thốt ra, những ước vọng về cuộc sống hoàn mỹ tươi đẹp chính thức sụp đổ, không thể không phục được nữa.
Nếu nói trước đây cô vẫn còn yêu anh, nhưng lần này, trái tim Nhã Khả đã nguội lạnh, những lời nói của Ân Tấn Minh đã khiến cô bị tổn thương. Cãi cọ quá nhiều nên hôn nhân của họ không còn không gian để phát triển nữa. Lúc này đây, ngay đến cả phẩm hạnh của cô cũng bị anh miệt thị như vậy. cô cảm thấy quá mệt mỏi, không muốn tiếp tục duy trì nữa.
Ai sai ai đúng cũng không còn quan trọng nữa. Vương Nhã Khả không thẹn với lòng.
Lòng tin của cô dành cho Ân Tấn Minh đã không còn, cuộc hôn nhân của họ có trăm ngàn vết xước, cố gắng duy trì cũng đâu còn ý nghĩa gì.
Cô nghĩ đến Chương Tây, khi cuộc hôn nhân của cô ấy lâm vào bước đường này, chẳng phải tâm trạng của cô ấy cũng như cô lúc này hay sao? Lẽ nào ngoài sự phản bội ra, hôn nhân không còn thứ gì khác ư? Chương Tây như thế, cô cũng không khác gì.
Ánh mắt Nhã Khả dừng lại ở tấm ảnh cưới treo trên tường. Hai người trong bức ảnh ấy đang nở nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào, đôi mắt chứa chán tình cảm.
Càng nghĩ cô càng không hiểu, đôi mắt ngọt ngào ấm áp tràn đầy tình cảm và hạnh phúc dâng đầy của Ân Tấn Minh khi ấy chân thực đến như vậy, rõ ràng đến như vậy, thế mà mới ba năm, chỉ ba năm thôi, sự ngọt ngào đó, niềm hạnh phúc đó như tựa phù vân phiêu bồng bay đi mất, chỉ còn lại đôi ánh nhìn mệt mỏi và chán nản.
Hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu. không ngờ Lư Hiểu Dương lại hiểu rõ về tình yêu đến thế, không để bản thân dễ dàng chìm đắm trong men tình, sống một cuộc sống tuyệt vời, đầy niềm vui và sảng khoái như vậy.
Vương Nhã Khả cùng Chương Tây bước vào con đường hôn nhân rồi lại cùng nhau đi tới bước đường ly hôn.
Không biết các tác phẩm của Chương Tây có miêu tả được nỗi đắng cay và chán nản của hôn nhân hay không? Sớm tối bên nhau, không phải vì hiểu và tình cảm thêm đậm sâu, ngược lại, vì hiểu nhau đến mức không sao chịu nổi nữa nên không thể không chia tay, thật là bi ai.
Lúc Vương Nhã Khả tỉnh dậy, Ân Tấn Minh đã không còn ở nhà. Cô thong dong tắm rửa thay đồ, chỉnh trang nhan sắc. Nếu không có quần thâm mắt đen kia thì ai cũng tưởng rằng cô đang rất vui vẻ hoạt bát, hưng phấn.
Cả đêm qua cô không ngủ được, có rất nhiều người, rất nhiều chuyện cứ hiện lên trong tâm trí. Vương Nhã Khả suy xét lại tất cả những chuyện gì đã xảy ra để có thể rút ra quyết định của mình.
Thay vì chịu đựng sự giày vò của lớp vỏ hôn nhân trống rỗng, chi bằng buông tay, trả tự do cho nhau.
Vương Nhã Khả vừa đến công ty, thư ký đã thông báo họp, Mã Phong vội vàng như thế, không biết là đang chuẩn bị xông lên chiến tuyến nào đây. Kỳ lạ là lần này, Phòng Thị trường cũng có người tham dự. Vương Nhã Khả vừa bước vào phòng họp đã nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Bạch Đào Ninh.
Cô lẩn tránh nụ cười đó, tìm một vị trí trống ngồi xuống.
Do tổng thanh tra Tô có thêm yêu cầu mới đối với hạng mục Hâm Bằng cho nên chỉ có Vương Nhã Khả phụ trách hạng mục và giám đốc của hai phòng tham dự, không có thêm người nào khác.
Bạch Đào Ninh nhìn khuôn mặt Vương Nhã Khả nửa đùa nửa thật: “Hiếm thấy Nhã Khả lại trang điểm đậm như hôm nay!”.
Vương Nhã Khả vốn định ngồi xuống, động tác thoáng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Đào Ninh, ánh mắt bất giác lạnh tanh mang theo chút phòng bị, nói: “Giám đốc Bạch chê cười rồi, tôi không biết thế nào là trang điểm đậm!”.
Bạch Đào Ninh vẫn giữ vẻ tươi cười như không, cũng không nói thêm gì nhiều nữa. Ngược lại Mã Phong lại biểu hiện vô cùng thân thiết, nói thêm vài câu vui vẻ: “Trang điệm đậm hay nhạt cũng được, đều có những nét đặc sắc riêng, Vương Nhã Khả rất hợp với kiểu trang điểm này.”
Vương Nhã Khả rất buồn chán, thích hợp với không thích hợp cái gi chứ. Nét mặt cô trở nên cứng ngắt, chẳng buồn đáp lại lời nào nữa.
Mã Phong chẳng cần biết mình đã nói sai điều gì. Đây là thời khắc mấu chốt, tất cả đều phải nhờ vào nhân vật chủ chốt là Nhã Khả. Anh ta cũng chẳng buồn để tâm đến vấn đề cấp trên cấp dưới gì nữa, cứ hồn nhiên cười mà phụ họa theo.
Nghe nói phía Hâm Bằng cố tình gây khó dễ, Vương Nhã Khả khẽ chau mày. không biết tổng thanh tra Tô có ý gì, nhờ ánh hào quang của Bạch Đào Ninh, cô cũng từng ăn cơm cùng tổng thanh tra Tô đôi ba lần. Trên bàn ăn, ông ta rất nho nhã lịch sự, thân thiết vô cùng, chẳng giống loại người cố tình hoạnh họe gây khó khăn chút nào. Đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng, nhất là ở chốn quan trường lại càng không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Vươn