
Tác giả: Hải Thanh Cấm Thiên Nga
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341728
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1728 lượt.
cũng lên đường trở về Lãng châu, ngàn dặm xôi chẳng biết khi nào mới gặp lại. Hàn xá đơn sơ, chiêu đãi không được chu toàn, hôm nay có ly rượu nhạt, mong quân bỏ qua cho."
Chử Đường ở chỗ ngồi khom người thi lễ, nói: "Tiết công khách khí." Dứt lời, nâng chén, đem rượu uống một hơi cạn sạch.
Tiết Đình cầm cái ly, trên mặt mang nụ cười như có như không, một giọt rượu cũng không dính.
Tiết Kính nói: "Chử lang trên đường về có gì còn thiếu cứ nói đừng ngại, ta sẽ lập tức cho người hầu chuẩn bị."
Chử Đường bình thản để ly rượu xuống, nói: "Tiết công, Đường đến đây chỉ cầu một người là Đỗ thị nương tử. Hôm nay rời đi, thiếu cũng chỉ có nương tử." Dứt lời, hắn hướng Tiết Kính hành lễ, nói: " Đường một lần nữa kính xin Tiết công đồng ý cho nương tử theo ta trở về Lãng Châu thành hôn."
Tiết Kính gật đầu, nói: "Chử lang chân thành, ta vô cùng tán thưởng. Nhưng chuyện hôn nhân còn cần có duyên phận. Muội muội của ta chỉ có một người con này, thật sự. . . . . ."
"Cậu." Lúc này, tiếng Ninh Nhi từ phía sau truyền tới.
Mọi người kinh ngạc nhìn lại, thấy nàng đi ra vẻ mặt bình tĩnh.
Tiết Đình kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng chợt có dự cảm không ổn.
Ninh Nhi hướng Tiết Kính cùng Vi thị cẩn thận hành lễ, lại nhìn Chử Đường một chút, hai mắt không biểu cảm.
"Cậu." Nàng hướng Tiết Kính thi lễ, tiếng thật thấp: "Cháu nguyện cùng Chử lang đi Lãng châu."
***
Trăng mọc lên từ phía đông, trên phố một mảnh tĩnh mịch, nhưng trong phủ Tiết gia, không khí lại không bình thường.
Trong thư phòng, Ninh Nhi nhìn Tiết Kính ngồi phía trên, im lặng không nói.
"Ninh Nhi." Tiết Kính nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc, "Lời con mới vừa nói là nói thật sao? Con thật nguyện ý đi Lãng châu?"
Ninh Nhi cúi đầu, gật nhẹ một cái: "Cậu, con nguyện ý đi."
"Nói bậy!" Tiết Đình vừa nóng vừa giận, "Mới hai ngày trước muội còn nói không muốn đi!"
"Nguyên Quân!" Vi thị nhìn hắn chằm chằm, "Làm loạn cái gì."
"Ninh Nhi." Tiết Kính trầm ngâm, nói: "Cậu đúng là đã nói với con, Chử lang gia thế hay tướng mạo đều xuất chúng; nhưng cậu cũng đã nói, chuyện này lấy ý nguyện của con làm trọng."
Ninh Nhi đỏ mắt nhìn ông, chậm rãi nói: "Cậu, cháu từng không thích Chử lang chính bởi vì những chuyện lúc trước. Mấy ngày gần đây, cháu đã suy nghĩ kỹ. Cháu tự biết mình không có song thân, không có của cải, ở Trường An tìm một vị phu quân môn đăng hộ đối vốn là việc khó. Mà Chử lang được giáo dưỡng tốt, nhân phẩm, gia thế đều tốt, xác thực là lương phối. Cậu mọi chuyện đều suy nghĩ cho cháu, cháu vô cùng cảm kích. Chử lang là người trọng nghĩa, vì thành hôn mà từ ngàn dặm xa xôi đến, trong lòng cháu rất cảm động, đã sớm bỏ xuống thành kiến, kính phục chàng. . . . . ."
"Muội nói bậy nói bạ!" Tiết Đình giận quá hóa cười, nhìn Ninh Nhi chằm chằm, "Muội uống nhầm thuốc gì vậy? Kính phục hắn? Mấy hôm trước là ai nói không muốn gả đi? Thế mà bây giờ lại muốn cùng cái bình thuốc kia đi tận Lãng châu!"
"Nguyên Quân, không được vô lễ!" Vi thị phẫn nộ quát, phân phó người hầu, "Mang lang quân ra ngoài!"
Người hầu đang muốn tiến lên thì bị Tiết Đình trừng mắt: "Ta tự đi!" Dứt lời, nhìn vào mắt Ninh Nhi.
Ninh Nhi nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, một lúc sau, dời ánh mắt đi chỗ khác.
"Muội sẽ hối hận!" Tiết Đình nói thật nhỏ, thất vọng đầy bụng rời đi, sập cửa cái rầm.
Hắn đi rồi, trong phòng nháy mắt lâm vào yên lặng.
"Nguyên Quân thật là quá quắt." Vi thị là người đầu tiên đánh vỡ lúng túng, lắc đầu, đi tới trước mặt Ninh Nhi, kéo tay nàng, "Con à, biểu huynh con nóng tính, có làm con sợ không? Để rồi mợ sẽ trách phạt nó!"
Ninh Nhi không nói gì lại nhìn Tiết Kính.
Tiết Kính cũng nhìn nàng. Ánh mắt kia thật sâu, hình như muốn nhìn thấu đáy lòng nàng.
Ninh Nhi trong lòng sinh e sợ, muốn trốn về phòng, lại cố nén.
"Con thật đã quyết định rồi sao?" Tiết Kính thở dài một hơi, hỏi, "Hôn nhân cũng không phải là chuyện đùa, một khi đi Lãng châu sẽ không thể đổi ý nữa đâu."
Ninh Nhi trầm mặc một chốc rồi gật đầu, hai mắt trong suốt: "Cậu, cháu đã nghĩ xong, cháu nguyện ý đi cùng Chử lang."
***
Tiết Đình một bụng tức giận, vừa đi vừa hung hăng đạp tường.
Gió đêm thấm lạnh thổi tới, khí nóng từ từ bị thổi đi. Hắn dừng lại một chỗ trống trải nhìn trăng sáng trên đầu, hít thở thật sâu, một hồi lâu mới cảm giác tức giận tiêu tán bớt một chút. Nhưng cứ nghĩ đến những lời Ninh Nhi vừa mới nói, hắn lại cảm thấy tức giận phải kìm nén đến khó chịu.
Phía trước, một người từ cuối hành lang chậm rãi đi tới, Tiết Đình định thần nhìn lại, thật khéo chính là Chử Đường.
"Tiết công tử." Chử Đường nhìn thấy hắn thì ngừng lại thi lễ.
Tiết Đình lạnh lùng nhìn hắn, thờ ơ.
Chử Đường thấy sắc mặt hắn không tốt đã sớm thành thói quen, không để ý, tiếp tục đi.
Hắn mới đi được vài bước, Tiết Đình bất chợt nói: "Dừng bước."
Chử Đường dừng bước quay đầu lại, thấy Tiết Đình đang nhìn hắn, ánh mắt sắc bén.
"Biểu muội ta đột nhiên đổi ý, là ngươi đã giở trò quỷ gì?" Tiếng Tiết Đình trầm thấp, "Ngươi trăm phương ngàn