
Tác giả: Toán Miêu Nhi
Ngày cập nhật: 02:51 22/12/2015
Lượt xem: 1342175
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2175 lượt.
on nghĩ con cũng sẽ không từ chối!”
Cháu gái? Trình Thất và Lạc Viêm Hành kinh ngạc nhìn nhau. Hạ Mộng Lộ lại có thai?
Trình Thất vội vàng bật dậy, đi thay đồ.
Lạc Viêm Hành cười đến miệng không khép được. Không ngờ lúc còn sống có thể nhìn thấy cháu gái. Nhưng Vân Hải làm sao khẳng định đó là con gái? Theo lý thuyết chỉ mới ba tháng! Con gái rất tốt! Có trai có rất tốt!
Lạc Vân Hải ra xe trước đợi cha mẹ. Lần này chắc chắn là con gái! Không phải anh trọng nữ khinh nam, chủ yếu là đã có con trai, giờ chỉ thiếu một cô công chúa!
Lạc Vân Hải nhìn về phía cửa, thấy cha anh đang xách theo túi lớn túi nhỏ đi đằng sau, còn mẹ anh thì hiên ngang đi đằng trước, thậm chí túi xách của bà cũng đưa chồng xách. Hình ảnh bỗng biến đổi, cha biến thành anh, còn mẹ biến thành Hạ Mộng Lộ. Anh rùng mình một cái, thầm nghĩ, không, không, thế này rất mất mặt! Anh không thể lại bước lên con đường của cha! Anh phải chấn chỉnh nề nếp gia đình!
“Mộng Lộ, ăn cái này nhiều chút, rất tốt cho thai nhi!”
“Nhất định là một đứa nhỏ mập mạp đáng yêu!”
Mẹ Hạ và cha Hạ đang cực kỳ tích cực chăm sóc Hạ Mộng Lộ. Kỷ Đào Đào cũng kề tai vào bụng cô nghe, “Con muốn em gái!”
Hạ Mộng Lộ cười nói, “Mẹ cũng muốn một bé gái! Mẹ có dự cảm mãnh liệt là con gái!” Con gái sẽ là tri kỷ của mẹ, chỉ nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi!
‘Reng reng reng reng.... ...’
Tiếng chuông cửa liên tiếp khiến bốn người không cần nghĩ cũng biết là ai. Lạc Vân Hải sẽ không mất lịch sự như vậy, chỉ có thể là Trình Thất!
Mẹ Hạ thầm nghĩ, đang lo không có cơ hội trị Trình Thất một trận thì bà ta đã tự vác xác tới cửa rồi!
“Mấy người tới làm gì?”
Trình Thất đưa tay ngăn Lạc Vân Hải, thọt tay vào túi quần, đứng nhún chân, đối diện với mẹ Hạ.
Mẹ Hạ đen mặt, thầm nghĩ, đúng là xã hội đen, già mà không đứng đắn, làm như bà không biết vậy?
Mẹ Hạ nghĩ vậy, bèn chống nạnh, ngửa đầu nhìn trần nhà, nhún nhún chân.
Lạc Viêm Hành và Hạ Hưng Quốc đều cau mày.
Lạc Vân Hải nhân cơ hội mẹ Hạ không chú ý, xông vào nhà, lúng túng nhìn Hạ Mộng Lộ, “Rốt cuộc em muốn làm ầm ĩ tới lúc nào?”
Hạ Mộng Lộ không thèm nhìn Lạc Vân Hải, cầm sách của Kỷ Đào Đào lên xem. Rốt cuộc là ai đang làm ầm ĩ?
Trình Thất nhìn chân mẹ Hạ, cười nhạo, “Bà đang múa dân tộc hả?”
“Bà.......” Mẹ Hạ hận không thể tát Trình Thất một bạt tai, đáng tiếc đã bị Hạ Hưng Quốc kéo vào nhà.
Hạ Hưng Quốc nói, “Bà thông gia, mời vào trong!”
Trình Thất vừa vào nhà đã nói, “Hạ Mộng Lộ, về nhà!”
“Về nhà? Nhà nào? Đây là nhà của nó!” Mẹ Hạ nổi trận lôi đình, nếu không có Hạ Hưng Quốc ngăn cản, bà đã sớm cào nát mặt Trình Thất.
Hạ Mộng Lộ lắc đầu, “Giờ tôi không muốn đi đâu hết!”
“Hạ Mộng Lộ, cô đừng.... .... A!”
Lạc Viêm Hành sợ Trình Thất lại làm mọi chuyện rối tung lên, bèn bịt miệng bà lại, cười nói với Hạ Mộng Lộ, “Mộng Lộ, cha mẹ tới để xin lỗi con. Cha mẹ biết sai rồi! Cha mẹ không nên lừa con! Giờ con đang có thai, tạm thời không nên ở riêng, chờ con sinh xong, mẹ Tiểu Hải sẽ chăm sóc con!”
Lạc Vân Hải cũng cười, ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Mộng Lộ, đưa tay sờ bụng cô, nhướng mày nói, “Cả nhà anh đều tới, còn không chịu về sao?”
“Về! Nhất định về! Mộng Lộ, đi dọn đồ với cha!” Hạ Hưng Quốc cười tỏ vẻ xin lỗi với Lạc Viêm Hành. Cả nhà người ta đều tới, không đi thì có vẻ làm kiêu quá!
‘Bốp!’ Mẹ Hạ đập vào ót cha Hạ một cái, “Về cái gì mà về? Tôi nói không là không!”
“Bà có biết nói lý không hả? Được voi đòi tiên à?” Trình Thất rốt cuộc hiểu vì sao Hạ Mộng Lộ lại dữ dằn như vậy, đúng là mẹ nào con nấy!
Hạ Mộng Lộ thấy hai người sắp cãi nhau, vội đứng dậy nói lớn, “Đủ rồi, bác sĩ nói phụ nữ có thai phải giữ tinh thần thoải mái. Giờ tôi không muốn đi đâu hết, chờ sinh con xong nói tiếp!” Nói xong, cô đen mặt bước về phòng. Cả nhà Lạc Vân Hải tới, cha chồng cũng đã nói xin lỗi, lẽ ra cô nên nhượng bộ, nhưng cô sợ, nếu cô về đó cô sẽ lại cãi nhau với Trình Thất, ba ngày một trận nhỏ, mười ngày một trận lớn, cứ vậy, đứa nhỏ sẽ không còn mất!
Trình Thất gãi gãi ót, đến trước cửa phòng Hạ Mộng Lộ gõ cửa nói, “Mộng Lộ, chuyện này mẹ không đúng, mẹ thừa nhận mình sai! Con yên tâm, mẹ sẽ không gây gổ với con nữa. Trước kia mẹ vẫn không quên được Bảo Nhi, nhưng giờ mẹ chỉ nhận mình con là con dâu. Mẹ giả bộ bệnh đúng là vì muốn xem thử con có phải là đứa con dâu tốt hay không, giờ mẹ đã thấy được, con đứa đứa con dâu tốt nhất thế giới. Nếu ôm nay con không muốn về, không sao, con cứ suy nghĩ đi. Cả nhà đều đang đợi con. Cha mẹ tới, không phải chỉ vì đứa bé trong bụng con, thật ra mẹ đã muốn tới đón con về từ sớm, chỉ là ngại mất mặt nên mới kéo tới giờ thôi. Cha mẹ về trước đây!”
Hạ Mộng Lộ cúi đầu, hốc mắt hơi ướt. Nói vậy, rốt cuộc cô đã được nhà họ Lạc chấp nhận? Người sĩ diện như Trình Thất còn tới xin lỗi cô, vậy có lẽ cô cũng nên suy nghĩ lại.
Lạc Vân Hải ôm vai Trình Thất, cười nói nhỏ vào tai bà, “Cuối cùng mẹ cũng làm được một chuyện tốt!”
Trình Thất tức giận trừng mắt, hừ một tiếng với mẹ Hạ rồi xoay người đi ra ngoài.
“Mấy ng