
Tác giả: Thúy Thúy Sinh Sinh
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341051
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1051 lượt.
ạ, chúng con tự sắp xếp”
"Ha ha, được được được! Vậy dì đi nhé!" Bà Từ nói xong cầm túi đi.
Tiểu Kỳ tức điên lên, mẹ biết tính cô nóng nhưng chưa từng thấy cô nóng đến mức này. Cô vừa thẹn vừa nóng, đuổi theo mẹ và hét lên: "Mẹ, mẹ làm gì vậy, sao để con một mình ở nhà!"
"Mau vào nhà, nói chuyện với cậu ấy, mẹ tối mới về!" Bà Từ lúc này đã bước xuống tầng.
Tiểu Kỳ đóng cửa, ánh mắt vừa đúng gặp phái nụ cười của anh, cảm thấy trái tim mình nhảy lên. Bà Từ vừa đi, hai người tự nhiên im lặng. Ánh mắt của anh nồng nhiệt nhìn cô, tay cô hơi run, không giám ngẩng đầu lên, vì ngẩng đầu lên sẽ gặp môi của anh. Sợ nhất là khi nhìn thấy môi anh là nhớ đến nụ hôn mất kiểm soát đó. Cô không biết đang ăn gì, mắt dán chặt vào cơm trong bát.
"Ha ha, mắt sắp rơi vào bát rồi? Tại sao không dám nhìn anh, ngại à?" Anh ta nói xong
Cô lắp bắp: "Anh đâu phải là Ngô Ngạn Tổ, đẹp trai đến mức kinh thiên động địa! Tôi có gì mà không dám."
Cô cúi đầu, vừa muốn ăn chút đồ rồi mượn cớ đuổi anh ta đi, nhưng bụng dưới tự dưng đau thắt. Cô kêu lên một tiếng rồi chạy vội vào nhà vệ sinh, anh vội vàng đặt đũa xuống: "Em sao thế?"
Tồi tệ, kinh nguyệt đến sớm! Cô ngồi trong bồn vệ sinh đúng là buồn nói ra ngoài: "Là bị anh chọc tức đó, anh còn không coi mình là người ngoài, mẹ tôi bảo anh ở lại, anh ở lại thật!"
Anh cười khà khà: "Ồ, theo đuổi con gái là da mặt phải dày, mẹ anh luôn nói với anh vậy!"
Tiểu Kỳ không nói, đau bụng kinh khiến cô không nói lên lời. Hơn nữa nguyệt kinh đến là cô lại buồn nôn, bụng dưới đau thắt. Một người đàn ông xuất hiện lúc này thật không không may. Cô cau mày ra khỏi cửa nhà vệ sinh, nói: "Tôi có chút khó chịu, anh ăn xong rồi về đi nhé! Ngoan nào, chị không có thời gian tiếp đãi cậu”
"Tiểu Kỳ, em sao thế?" Mắt Thạch Lỗi nhìn một lúc là sắc mặt cô biến thành màu vàng nhợt, vội vàng chạy đến trước hỏi.
"Tôi!" Tiểu Kỳ nghĩ ra hôm trước mình ăn bánh trứng, bụng cô đau thắt, không nhịn nổi "ái" lên một tiếng, không nói lên lời, đến thẳng phòng ngủ nằm xuống.
Thạch Lỗi ngập ngừng một lát, quỳ bên giường nhìn Tiểu Kỳ. Tiểu Kỳ không muốn để một người đàn ông lạ, đặc biệt là Thạch Lỗi nhìn thấy bộ dạng của mình, khó chịu nói với anh: "Anh về mau đi, anh nghe thấy không?"
"Em, không phải là đến ngày rồi chứ?" Anh nói nhỏ, chủ động nắm tay cô, tay lạnh như băng, "Anh đi pha cho em cốc nước đường đỏ nhé!"
Cô buồn nôn, đầu cũng đau, bụng đau từng cơn, mê mệt không mở nổi mắt. Dường như nghe thấy tiếng người đang kéo ngăn kéo, mở tủ ở dưới bếp, không biết đang tìm gì, một lúc sau nghe thấy giọng nói: "Tiểu Kỳ, mở miệng uống vài ngụm nào."
Cô mở miệng, nước đường nóng hổi từ đầu lưỡi vào cổ họng, cô nói yếu ớt: "Anh muốn làm tôi bỏng chết à?!"
Thạch Lỗi cười khà khà: "Xin lỗi Tiểu Kỳ, anh nghĩ hơi nóng chút có thể có tác dụng. Khi chị anh đau dùng ngải cứu hơ nóng để chườm sẽ dễ chịu hơn, anh đi mua ngay bây giờ. Anh không khoá cửa, sẽ về ngay, em ngủ
Vài ngụm nước đường vào bụng thật dễ chịu. Cô nhắm mắt, mơ hồ một lúc lại nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của anh.
"Tiểu Kỳ, anh! Đang cắt gừng, dùng ngải cứu đốt cho em, chắc chắn là có tác dụng, có phải em đã ăn đồ ăn lạnh không?" Anh kéo ghế ngồi bên giường, cởi cúc áo của Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ đang mơ hồ đột nhiên thấy rốn lạnh lạnh, hét lớn: "Làm cái gì vậy, đồ háo sắc? Đừng có nhân lúc tôi khó chịu làm bừa nhé!"
Anh cười lớn, "Ha ha, bộ dạng của em thế này anh chẳng có hứng! Gừng đặt vào rốn hơ nóng mới có tác dụng! Đừng nói nữa, giờ nghe lời anh."
Nói xong, rốn của cô được đắp một tấm vải gạc, sau đó nhìn thấy ngải cứu trên miếng gừng bốc khói, tản phát ra mùi khói thơm ở trên rốn.
"Từ từ sẽ dễ chịu hơn! Em thả lỏng người đi!" Thạch Lỗi nhẹ nhàng nói.
Cô lớn đến tầm này thậm chí Phương Chung Sơn cũng chưa từng nhìn thấy rốn của cô, lúc này lại để lộ ra trước mặt người đàn ông này. Cô nhìn thấy sự quan tâm trong ánh mắt của anh, mặt cô nóng lên, trong lòng dâng trào cảm giác kỳ quái, tự nhiên bụng cũng không còn đau nữa.
"Ha ha, đỏ mặt vì cái gì chứ?" Anh ta cười khoái chí.
Cô thầm nghĩ, thật tồi tệ, dường như không có suy nghĩ nào không bị anh ta nhận ra. Vẫn còn cứng đầu nói, chẳng có gì, anh không đẹp trai, cũng không phải kiểu người tôi thích, tại sao tôi phải đỏ mặt, đúng là...
Anh cười: "Có vẻ bụng không đau nửa rồi, có sức để đả kích rồi?"
Cô cũng cười, nghĩ vừa nãy toàn thân không còn sức lực, bây giờ đã khỏe thế này, nhưng cô lại không muốn để anh nhìn thấy mình cười nên nghiêm mặt lại.
"Sao phải nghiêm mặt, muốn cười thì cười đi!" Anh nói xong cầm điện thoại lên nhìn.
Cô cắn môi nghiêng đầu sang một bên, đột nhiên anh đến trước mặt cô, ngây người ra một lúc, làm cho cô cũng giật mình.
"Đừng, đừng như vậy”, Cô không rõ mình tại sao lại yếu ớt nói ra câu này, thậm chí tiếng rên khẽ không biết là từ bụng hay từ chỗ nào khác phát ra.
Mặt anh đỏ lên, anh nghiêng đầu qua một bên, thở nhẹ, quay đầu lại đột nhiên hôn lên môi cô, không đợi cô phản ứng đã cướp đoạt nụ hôn không c