
Yêu Anh Là Ước Nguyện Cả Đời Không Hối Tiếc
Tác giả: Thúy Thúy Sinh Sinh
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341042
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1042 lượt.
hung Sơn đã vùi dập mộng tưởng về hôn nhân, tình yêu của cô trong suốt bao năm qua. Bao nhiêu năm, những năm tháng cô trưởng thành, luôn cho rằng cha mẹ mình bước vào cuộc sống hôn nhân gia đình ấm áp bằng một tình yêu thật đẹp. Phương Chung Sơn là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, khiêm nhường, tinh tế hào phóng... Tất cả từ ngữ hình dung về sự ấm áp đều có thể dùng cho ông, tự nhủ mình trưởng thành cũng cần có tình yêu như vậy.
Nhưng mộng tưởng bị dập vùi. Đúng lúc ảo tưởng về tình yêu, hôn nhân trong tương lai trong nội tâm của người thiếu nữ trào dâng thì bố đề xuất việc ly hôn. Giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, mặc đồng nghiệp khuyên nhủ, mặc cho nước mắt của Tiểu Kỳ và bà Từ cũng không thể làm ông hồi tâm chuyển ý, ông dẫn theo Ngụy Doanh và Tiểu Vũ bước ra khỏi cuộc sống của cô. Người cha vốn là niềm kiêu ngạo của cô đột nhiên sụp đổ, thậm chí ảo tưởng trong cô về một cuộc sống tốt đẹp cũng bị hủy hoại. Cô hận, ngọn lửa thù hận bừng bừng bốc cháy từ khi Phương Chung Sơn muốn ly hôn, đốt cháy khiến cho cô đứng ngồi không yên, tìm mọi cách phá hoại tình yêu của Tiểu Vũ.
Đêm tĩnh mịch. Cô nằm trên giường ngửa mặt nhìn lên trần nhà, nghĩ thầm, Tiểu Kỳ, mày phải kiên định, phải vui vẻ, phải dũng cảm.
♥ Người mẹ
"Bố, bố, bố, đừng đi!" Mắt Phương Tiểu Kỳ cay cay, khóc khản cả tiếng.
Phương Chung Sơn quay đầu lại, mép miệng run run nhìn cô, nói lớn: "Tiểu Kỳ, bố yêu con, tin ở bố." Nói xong ông nhìn Ngụy Doanh và Tiểu Vũ đang đợi phía trước, cuối cùng trong do dự cất bước đi.
"Bố, bố bố… Phương Tiểu Kỳ nhìn Phương Chung Sơn bước lên xe, chiếc xe vô tình lăn bánh. Nước mắt trào ra, cô nghẹn họng hỏi mẹ: "Mẹ, tại sao bố không cần chúng ta nữa? Rốt cuộc là tại sao?"
Vai của bà Từ run lên, xoa xoa đầu con gái một cách mệt mỏi, mắt nhìn ra xa: “Tiểu Kỳ từ nay về sau chỉ còn lại hai mẹ con
Gia đình này không còn đàn ông nữa, vòi hoa sen hỏng khiến hai mẹ con bận rộn cả ngày mới sửa xong, bóng đèn hỏng cũng là cô gọi điện cho bạn trai nào đó đến sửa. Mùa hè cô và bà Từ đi chợ bán buôn dưa hấu và dưa lê, cô giống như một thằng con trai chỉ huy những kẻ theo đuổi mình...
"Bố, bố, đừng đi!" Một lần nữa Tiểu Kỳ lại trở về với ngã tư đường, trong mắt của Phương Chung Sơn có sự đau xót, có sự do dự, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu lại.
"Bố" Tiểu Kỳ mỉm cười nhảy vào lòng bố.
"Đúng là đứa con xấu xa, đã nặng như này rồi, bố sắp không bế nổi rồi!" Ông cười.
"Bố, bố." Tiểu Kỳ cười sặc lên, đưa đầu vào vòng tay hiền hậu của bố.
Trong phút chốc, mặt của ông trở nên do dự, run rẩy, trầm giọng nói: "Bố đi đây!"
"Bố!" Tiểu Kỳ bừng tỉnh, sờ sờ mặt, cả khuôn mặt ngập trong nước mắt.
Ngẩng đầu lên, bà Từ ngẩn người đứng ở cửa, cơ thể run lên, nhẹ giọng hỏi: "Con gái, lại nằm mơ sao?"
Tiểu Kỳ cố nở nụ cười nhưng nước mắt lại rơi xuống, cô vẫn toét miệng, \'\'Không, con mơ thấy mình được gả cho một anh chàng đẹp trai, cưỡi BMW đến đón con vào biệt thự!"
Bà Từ quay đi lau nước mắt, rồi quay lại cười: "Thật không! Được rồi mẹ sẽ đợi! Giờ thì dậy thôi, Thạch Lỗi sắp đến rồi, đã 10 rưỡi sáng rồi!"
"Ồ, dạ!" Tiểu Kỳ cười ha ha, tinh thần hoảng hốt. Cô xuống giường, đi rửa mặt, nhìn mình trong gương, mắt sưng đỏ, sắc mặt hơi vàng, vội vàng trang điểm mới thấy đỡ hơn.
Kính cong, chuông cửa vang lên. Tiểu Kỳ đột nhiên hơi sợ, cô mới vừa ý thức được Thạch Lỗi sắp đến, lại sắp gặp người đàn ông đó! Tay run run, kem xoa tay rơi xuống đất, vội vàng nhặt lên trốn vào nhà vệ sinh, thuận tiện mở hé cửa, nhìn trộm ra ngoài.
♥ Sự chăm sóc ấm áp
"Con chào dì!" Thạch Lỗi mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam đậm, vừa cười chào bà Từ vừa đưa hoa quả và hoa trên tay.
"Ồ, Thạch Lỗi, con thật cẩn thận còn mua hoa nữa, lãng phí quá!" Bà từ xoa xoa t
Thạch Lỗi cười, nói: "Mua hoa cho hai người phụ nữ là việc con nên làm mà!" Nói xong ánh mắt dừng ở cửa nhà vệ sinh. Cô giật mình, mau chóng khép nhẹ cửa. Không biết tại sao nhìn thấy Thạch Lỗi cô lại căng thẳng như vậy, hơn nữa đáng chết là nghĩ đến nụ hôn của mình và anh ta, mặt lại nóng lên. Hít thở sâu, Tiểu Kỳ nhắm mắt thả sâu vài cái, tự an ủi mình. Tiểu Kỳ, mày phải tham gia trận này, mày phải ở bên người đàn ông này để Tiểu Vũ đau lòng! Không phải là một nụ hôn sao? Lẽ nào mày thật sự thích anh ta? Được rồi cứ coi như là bị chó cắn một cái, chẳng làm sao cả!
Tự mình an ủi hồi lâu cô mới lấy lại giọng đẩy cửa đi ra.
"Chào buổi sáng!" Vừa đi ra đến phòng khách Thạch Lỗi cười chào Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ nhìn bộ dạng của Thạch Lỗi cười như không cười, trong lòng căng thẳng, lườm anh, cố ý hỏi một cách ngạc nhiên: "Sao mẹ làm nhiều đồ ăn thế?"
Cá chép chua ngọt, rau cần nấu đậu, dạ dày kho tiêu... Bà Từ tháo tạp dề, nháy mắt nói với Tiểu Kỳ: "Mẹ phải đi sang nhà cậu con có chút việc, con với Thạch Lỗi ăn trước nhé. Có lẽ rất muộn mẹ mới về, con ở nhà tiếp Tiểu Thạch giúp mẹ!"
"Á, không”
Lời nói của Tiểu Kỳ không còn trọng lượng, bà Từ đang định nói gì với Thạch Lỗi thì anh ta chủ động nói trước, "Dì có việc cứ đi đi