
Tác giả: Mộng Chân
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341185
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1185 lượt.
mà lại nhắc tới một việc: "Vậy em cần phải bồi thường tiền phá vỡ hợp đồng cho công ty, chuẩn bị một chút trước đi."
"Tiền bồi thường gì? Mẹ nó, em chỉ đi đây đó vài ngày thôi, vậy mà lại muốn em bồi thường thì có phải hơi quá đáng rồi không?"
Chị Đồng Đồng không nhanh kông chậm nói: "Đây không phải là cách em dùng để đối phó Boss hay sao? Nếu em muốn giả vờ bỏ đi thì cũng phải giả vờ cho giống một chút chứ. Nói cách khác BOSS có lẽ sẽ không đi tìm em thổ lộ, ngược lại còn mời luật sư kiện em tội phá vỡ hợp đồng."
Tôi cắn răng nói: "Được rồi, anh ấy thật sự muốn làm như vậy sao. Em giao trước cho chị tiền cát-sê của \'Dục sắc\' và \'Ham mê vui thích trong khi say\', còn có tiền thù lao quay quảng cáo, làm người phát ngôn. . . . . . Những thứ này cộng lại nếu còn chưa đủ. . . . . .Em cũng chẳng trông cậy gì vào Kỷ Gia Khiêm, nhất định sẽ ngay lập tức quay về!"
Chị Đồng Đồng rầm rì một tiếng, đột nhiên ngắt máy. Tôi phát ngốc nhìn điện thoại, mãi đến một phút sau khi chuông điện thoại reo lên tôi mới hồi phục lại tinh thần.
Là Kỷ Gia Khiêm. . . . . .
"Nhan Mạch Hàm, em lại muốn làm cái gì vậy?" Cho dù không nhìn thấy mặt hắn, tôi cũng có thể cảm nhận được hắn đang cật lực che dấu tức giận.
Đây chính là điều mà chúng tôi muốn . . . . . . Tôi và ba Kỷ liếc nhìn nhau một cái, gật gật đầu làm bộ như rất thương tâm nói: "Em không còn cách nào đối mặt với anh nữa. . . . . . Anh đã không thích em, em hà tất phải mặt dày mày dạn bám lấy anh?" Không đợi Kỷ Gia Khiêm đáp lời, tôi đã nói tiếp: "Nếu an lo lắng chuyện em phá vỡ hợp đồng, thì em đã bàn bạc kỹ với chị Đồng Đồng rồi, có chuyện gì anh có thể tìm chị ấy. Em. . . . . . ngắt máy đây, hẹn gặp lại."
Đây là lần đầu tiên tôi có dũng khí ngắt điện thoại của Kỷ Gia Khiêm, nhưng mà sau này chắc hẳn còn có cơ hội làm như vậy.
Ba Kỷ đối với hành động của tôi tỏ ý tán thành, liên tục vuốt cằm nói: "Chúng ta đợi nó 20 phút, nếu 20 phút nữa nó không đuổi theo tới đây. . . . . . Thì nó không phải là con trai của ta!"
Chưa nói đến việc Kỷ GIa Khiêm chạy xe từ nội thành đến đây có thể bị kẹt xe, hắn muốn vào phòng chờ cũng cần phải có vé máy bay và hộ chiếy. Cho nên tôi cảm thấy ông ấy nói như vậy có chút thái quá, nhịn không được hỏi: "Ặc, xin được chỉ giáo?"
Ba Kỷ hơi chút cảm khái nói: "Năm đó lúc ta đi tán gái, gặp phải loại tình huống này thì trong vòng 10 phút dù có phải dùng cả phi cơ trực thăng ta cũng phải đuổi theo. . . . . . Nhưng mà đó lsf ta thôi, Tiểu Nhan con tiếp úc với ta lâu như vậy rồi nên chắc cũng hiểu, tính tatrong lòng có cái gì là phải nói ra bằng hết, không giống đứa con trai đáng yêu kia của ta, dù nhịn đến nội thương cũng không chịu hé răng nửa lời, cũng khó trách nó không phải do ta nuôi lớn . . . . . ."
Tôi nghe vậy nhất thời xấu hổ, thì ra khi còn trẻ thì cả ba Kỷ và ba tôi đều là những cao thủ tinh trường. . . . . .
Sau khi nghe ông ấy nói như vậy, tôi bỗng nhớ tới đêm giao thừa hắn dẫn tôi tới mộ bà ngoại hắn. Tôi suýt chút nữa thì quên Kỷ Gia Khiêm là do bà ngoại hắn nuôi nấng. Tôi bỗng nhiên cảm thấy kỳ thật Kỷ Gia Khiêm cũng thật đáng thương, mặc dù tôi biết chắc chắn rằng hắn lớn lên trong nhung lụa, nhưng không có cha mẹ ở bên chăm sóc nên nhất định là không giống người thường.
Sau khi nghĩ như vậy, tôi cảm thấy mình càng thích hắn hơn rồi. . . . . . là do bản năng làm mẹ của người phụ nữ sao? Tóm lại trong lòng tôi có một loại khát vọng mãnh liệt muốn sưởi ấm trái tim hắn.
Trước kia đều là do hắn giúp đỡ tôi, làm này làm nọ cho tôi. Không biết về sau tôi có cơ hội để giúp hắn hay không nữa?
Miên man suy nghĩ, nháy mắt đã gần hết 20 phút rồi. Ba Kỷ hơi mất kiên nhẫn đứng dậy định đi đăng ký, tôi cũng ủ rũ theo sát phía sau. Ai ngờ lúc tôi đang định nhấc hành lý lên, ba hắn bỗng nhiên thấp giọng kêu một câu: "Ai! Đến rồi!"
Tôi nhất thời "Hồi hộp" , trái tim không ngừng đập mạnh.
Thấy tôi sửng sốt, ông ấy vội vã nhắc nhở tôi nói: "Lát nữa ngàn vạn lần không được dễ dàng thỏa hiệp, ta đi trước đây!" Dứt lời liền vội vội vàng chạy theo đám người.
Tôi vẫn ngơ ngác đứng im tại chỗ như cũ.
Một người phụ nữ đeo kính râm to đùng đứng trong dòng người hẳng à rất dễ nhìn thấy. Quả nhiên, sau mười giây Kỷ Gia Khiêm cuói cùng cũng nhìn thấy tôi, vội vã chạy tới.
Tôi thấy hơi thở của hắn hỗn loạn, tóc tai bù xù bỗng nhiên trong lòng cảm thấy thật đau xót, nhớ tới những lời mà ba Kỷ nói với tôi, tôi cứng rắn quyết tâm nói: "Anh còn tới đây làm gì?"
Có thể là bởi vì vừa rồi chạy quá nhanh, hô hấp của hắn có chút bất ổn, hít thở hồi lâu mới bình tĩnh nói: "Anh không bỏ được em."
Hắn thật lợi hại, ngắn ngủn năm chữ liền nắm được trái tim của tôi! Nhưng nếu như năm chữ này đổi thành "Anh rất rất yêu em" thì có lẽ tôi sẽ không chút suy nghĩ mà nhào vào lòng hắn.
Tôi tận lực để cho chính mình có vẻ quyết tuyệt một chút nói: "Chúng ta còn có tương lai sao?"
Kỷ Gia Khiêm nhăn mày lại, hai tay mạnh mẽ nắm lấy tay tôi, giống như muốn đem tôi cố định ở một chỗ vậy."Vì sao lại không thể? Anh v