Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341674

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1674 lượt.

sự nhiệt tình của anh ta đã giảm xuống, chỉ làm một lần cho có lệ, đến quần áo của cô cũng không cởi ra, còn tắt đèn, khiến cô rất tức, suýt nữa thì đạp anh ta một cái xuống giường.
Sau khi về thành phố G, vẫn là bố mẹ Chỉ Thanh bỏ tiền thuê giúp việc cho hai vợ chồng, vẫn là chị Vương lần trước.
Tất cả đều chẳng có gì thay đổi, chỉ có Tiểu Kim lớn lên nhiều, biết nhận mặt người quen, chẳng cần ai ngoài mẹ.
Vệ Quốc muốn bế Tiểu Kim, Tiểu Kim cứ trốn trong lòng mẹ, khiến Vệ Quốc rất ngại. Nhưng Vệ Quốc không mệt mỏi làm quen với Tiểu Kim, cuối cùng bảo Tiểu Kim nhận là bác, cho bác bế.
Vận may của Chỉ Thanh cũng tốt lên, Tiểu Kim vẫn không thích anh bế, nhưng nếu chở xe đạp ra ngoài hóng mát thì con bé lại rất vui vẻ. Cuối cùng Chỉ Thanh cũng tìm được cách lấy lòng con bé, chỉ cần thời tiết cho phép là đưa nó đi hóng gió, mỗi lần đi hóng gió đều mang về những lời khen nức nở:
- Ha ha, ai cũng nói con gái mình vừa xinh vừa đáng yêu!
Trường học Chỉ Thanh dạy mặc dù ở thành phố G, nhưng trung học thì không bằng đại học, không thể có tiết thì đến không có tiết thì về, hơn nữa lại là Phó chủ nhiệm Phòng đào tạo, càng phải từ sáng tới tối trực ở trường, cho nên anh quyết định kiếm một phòng nhỏ ở trường để nghỉ lại, cuối tuần mới về.
Vệ Quốc thường xuyên đến giúp cô, chủ yếu là nấu cơm. Anh vẫn tận tụy với cái mác là một người anh, tránh mọi lời nói, cử chỉ thân mật với cô.
Nhưng giờ cảm giác của cô cũng khác, cô không cho rằng anh đang thể hiện trách nhiệm của một người anh mà cô cảm thấy anh đang chê cô béo ra, xấu đi.
Một hôm, chị giúp việc bế Tiểu Kim ra ngoài chơi, chỉ còn lại hai người ở nhà, anh đang nấu trong bếp, cô soạn bài ở phòng khách. Cô nhìn thấy chị giúp việc ra ngoài, liền vào bếp hỏi:
- Có phải em béo ra, xấu đi không?
- Ai nói thế?
- Em đang hỏi anh.
- Anh không nói em xấu đi.
- Anh không nói nhưng trong lòng anh nghĩ như vậy.
- Sao em biết trong lòng anh nghĩ thế nào.
- Tất nhiên em biết. Anh nhìn em đi, anh có dám nói em không xấu đi không?
Anh nhìn nhìn cô:
- Sao anh lại không dám nói? Anh nói đây? Em không xấu. Em có thể làm gì anh?
Cô cười:
- Em hỏi ngược rồi, đáng lẽ phải hỏi là “Anh dám nói em xấu không?”.
- Vậy thì anh không dám thật.
- Tại sao không dám?
- Vì nói không đúng với sự thực.
Cô nghĩ anh đang an ủi cô, buồn rầu nói:
- Em biết em béo ra, xấu đi, lên đến hơn chục cân, mặt cũng tròn vành vạnh, bụng dưới cũng phì ra, mông thì đây vết rạn, trên bụng cũng đầy…hoa văn, không phải vết rạn da, mà là…như bị lột í.
Anh cứ nhìn cô:
- Anh thấy em chẳng xấu chút nào, mà đầy đặn, tròn trịa, càng… có sức hấp dẫn.
- Nói linh tinh, cái dạng người như em còn có sức hấp dẫn gì? Anh ta giờ cũng không thèm động vào em.
- Vậy chắc anh ta có vấn đề.
- Vấn đề gì?
- Vấn đề về cái đó.
- Tại sao lại nói như vậy?
- Nếu anh ta không có phản ứng gì với em thì hẳn là có vấn đề còn gì?
Cô tò mò hỏi:
- Vậy anh có vấn đề không?
- Anh không.
- Em không tin.
Anh rất điềm nhiên nói:
- Không tin em có thể lại kiểm tra.
Cô tiến lại gần thật, một tay nắm lấy eo anh, một tay chạm vào chỗ đó của anh, vui vẻ nói:
- Anh thật không có vấn đề.
Mùa xuân năm thứ hai, khi Tiểu Kim tròn một tuổi, Sầm Kim đã cơ bản phục hồi được dáng vóc, mặt nhỏ đi, các vết rạn trên bụng cũng mất đi, phần bụng dưới cũng phẳng hơn nhiều, chỉ có chỗ thịt hai bên mông vẫn chưa mất hẳn, nhưng nếu mặc quần lót có ghen bụng thì có thể ép cho nó phẳng ra chút.
Cũng chính mùa xuân đó, con trai Vệ Quốc được mổ tim, rất thành công, bác sĩ nói không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này, không khác gì người bình thường.






Cuộc phẫu thuật của con trai Vệ Quốc thành công, Sầm Kim cảm thấy mừng thay cho bố con anh, nhưng lại bỗng thấy lòng hoang mang, rất giống như cảm giác khi tốt nghiệp đại học chờ phân công công tác, khát khao tốt nghiệp, rồi khát khao được phân công công tác, nhưng lại không biết sẽ được phân đi nơi nào, trong lòng đôi khi tự nhủ: Tốt nghiệp xong là tốt rồi, được phân việc là tốt rồi, dù bị phân tới chỗ tốt hay không thì chí ít cũng sẽ không phải sống vật vờ, nhưng có lúc lại tự nhủ: sao cứ phải tốt nghiệp, phân việc? Cả đời đi học không được sao?
Cô không biết liệu Vệ Quốc có đề nghị ly hôn hay không, cô chưa bao giờ đề cập chuyện này với anh, anh cũng chưa bao giờ nói đến chuyện này, họ cẫn giống như hai kẻ yêu nhau không có ngày mai, cứ như hôm nay là ngày cuối cùng, lần này chính là lần cuối cùng.
Nhưng cô sống với Chỉ Thanh lại không có cảm giác “không có ngày mai” như vậy, bởi vì biết có ngày mai, còn biết có ngày mai của ngày mai nữa, cái ngày mai đó rất nhiều, giống như có một thắng cảnh ở quê mình, cứ nghĩ nên đến đó tham quan, nhưng lại luôn tự nhủ với bản thân: Không vội, không vội, ngay gần nhà mình, lúc nào đi chẳng được, nhưng kết quả là đến khi thắng cảnh đó không còn thì cũng chưa đi được.
Trong khoảng thời gian này khôn


Disneyland 1972 Love the old s