Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341673

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1673 lượt.

g biết vì công việc làm ăn của Chỉ Thanh lên như diều gặp gió nên tiền kiếm được nhiều, hay là vì cô dần dần lấy lại sự quyến rũ khi xưa, hoặc là vì con gái càng lớn càng dễ nuôi, nói tóm lại hình như Chỉ Thanh ngày càng yêu cô và Tiểu Kim hơn. Cuối tuần nào, Chỉ Thanh đều dành rất nhiều thời gian đưa con gái đi chơi, mỗi lần có tiền thưởng đều mua quà cho hai mẹ con cô, trên giường càng khỏi phải nói, lại hào hứng nhiệt tình trở lại như khi mới kết hôn.
Còn đối với cô, vì có thêm Vệ Quốc, nên trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với Chỉ Thanh, vì thế cũng đặc biệt dịu dàng, đặc biệt vâng lời.
Sầm Kim hỏi Vệ Quốc:
- Có phải rất giống mình hồi nhỏ không?
Anh cười nói:
- Không giống.
- Không giống?
- Hồi nhỏ chúng ta đâu có chơi mấy trò đó? Nếu lúc đó có trò xếp chữ này chắc chắn sẽ là anh xếp, còn anh giúp em nhặt chữ, bởi vì em thông minh hơn anh.
- Vậy anh nói Tiểu Kim của em không thông minh bằng con trai anh?
- Anh đâu có nói thế? Giờ nó còn nhỏ, đã biết mặt chữ đâu.
- Đúng thế, đợi nó lớn rồi, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu nhé.
Anh mỉm cười nhìn cô, không trả lời.
Cô ngại ngùng nói:
- Có phải em quá hiếu thắng không? Hiếu thắng cả phần của con.
Anh nhân lúc không ai thấy xoa xoa đầu cô, hôn cô một cái:
- Cứ như lúc nhỏ vậy, chẳng thay đổi gì.
Cô cũng nhân lúc không ai thấy ôm anh một lát, sau đó hỏi:
- Anh đã đánh Duy Kim bao giờ chưa?
- Chưa. Sao anh lại đánh nó? Lúc nhỏ anh đã chịu hết đòn roi của mấy đời mấy kiếp nhà anh rồi.
Cô nhớ lại mấy trận đòn lúc nhỏ anh phải chịu, rất đau lòng hỏi:
- Anh có hận bố anh không?
- Lúc nhỏ có hận chút, nhưng giờ thì không rồi. Ông ấy cũng rất đáng thương, không biết phải dạy con thế nào.
- Bố anh vẫn khỏe chứ?
- Vẫn khỏe.
- Đã về hưu chưa?
- Về hưu rồi.
- Có tìm ai bầu bạn nữa không?
Anh lắc lắc đầu:
- Sao không tìm lấy một người? Sống một mình… thật cô đơn biết bao.
- Không gặp được người khiến ông rung động.
- Đến tuổi này rồi còn nói rung động gì nữa? Tìm tuổi tương đương, tính cách hợp là được.
- Ông đã thử một lần, nhưng thấy tìm người mà mình không thích thì còn cô đơn hơn là không tìm ai.
- Sao lại thế?
- Ông thích yên tĩnh, thích tâm sự, nhưng có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh, ông lại không thể yên tĩnh được, phải bầu bạn nói chuyện, mà nếu hai người không có tiếng nói chung gì thì sẽ cảm thấy rất… buồn tẻ.
- Sao anh không đón ông đến ở cùng?
- Hoàn cảnh anh như vậy sao để ông đến ở cùng được?
- Hoàn cảnh nào?
Anh không trả lời.
Cô nghĩ có thể vì quan hệ vợ chồng anh không tốt, không muốn đón bố đến, cũng có thể sợ bố đến phát hiện ra bí mật của cô và anh, ảnh hưởng đến sự hẹn hò của họ.
Anh hạ giọng nói:
- Anh cảm thấy mình già rồi… sẽ giống như bố anh.
- Giống cái gì?
- Một mình.
- Tại sao?
- Chỉ linh cảm vậy thôi.
Trước mắt cô thấp thoáng hình ảnh Vệ Quốc lúc về già, giống như bác sĩ quan, tóc đã bạc trắng, da nhăn nheo, nhưng lưng vẫn thẳng. cô không tưởng tượng nổi dáng vẻ của mình lúc già đi bên cạnh anh, cũng không tưởng tượng được dáng vẻ của Trịnh Đông Lăng lúc về già đi bên cạnh anh, thật sự chỉ có mình anh.
Cô rùng mình, rất kiên quyết nói:
- Em tuyệt đối sẽ không đế anh lúc về già cô đơn như bố anh.
- Nhưng em có thể để Chỉ Thanh về già giống bố anh được không?
- Anh ấy sẽ không… cô đơn… anh ấy… sẽ tìm được người khác.
- Nếu anh ta không muốn tìm người khác.
Cô kiên trì nói:
- Anh ta sẽ tìm được.
Anh chủ động dừng chủ đề này.
Tầm trước và sau bữa tối người trong khu nhà đều đưa con ra ngoài chơi, trẻ con chơi với nhau, bố mẹ đứng bên cạnh vừa nói chuyện vừa trông trẻ.
Cô và Vệ Quốc cũng thường xuyên đưa con ra ngoài chơi, mồi lần đều là Duy Kim đến gọi Tiểu Kim, sau đó bốn người đi xuống dưới, hai đứa trẻ chạy đi chơi, hai bố mẹ đứng đó nói chuyện, người không quen biết đều tưởng họ là vợ chồng, thấy họ có hai đứa con đều rất kinh ngạc, không nén nổi hỏi thăm, họ giải thích đến nấy lượt.
Cô phát hiện ra Duy Kim sau khi phẫu thuật càng ngày càng giống Vệ Quốc lúc nhỏ, rất bạo dạn, sức khỏe lại tốt, trèo lên trèo xuống, chạy đông chạy tây, mặt đỏ phừng phừng, mồ hôi ướt đẫm lưng.
Tiểu Kim cũng muốn chạy chơi với anh, nhưng người nhỏ chân ngắn, không theo kịp, chỉ có thể đứng nhìn mà ngưỡng mộ, có lúc thì chạy ra cầu cứu mẹ và bác:
- Mẹ, mẹ bảo anh chơi với con đi. Bác bảo anh chơi với con đi.
Vệ Quốc liền lấy sự uy nghiêm của người làm bố ra lệnh cho Duy Kim phải chơi với em.
Thằng anh mặc dù không tình nguyện lắm nhưng sợ uy của bố cũng đành phải đưa em đi chơi.
Sầm Kim cười nói với Vệ Quốc:
- Con trai anh thật đúng hưởng gen di truyền từ anh, trước đây anh cũng như thế đấy? Phải ở trong nhà thì chơi với em, cứ xổng ra ngoài là không muốn chơi với em nữa.
Anh cười cười nói:
- Vẫn còn thù hả?
Cô cười nói:
- Sao không thù chứ? Lúc đó anh không chơi với em, giờ con trai anh không chơi với con gái em, thù hai đời…
- Đến giờ anh vẫn hối hận, lúc n


XtGem Forum catalog