Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341732

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1732 lượt.

Nên duyên cái gì mà nên duyên, lúc đó nếu bố con không bị đày đến cái nơi xa xôi hẻo lánh đó thì bố con có ưng mẹ không?
Bố hoảng quá, vội vàng bào chữa:
- Kim Phần, sao em có thể nói như vậy? Lẽ nào anh là loại người đó?
Mẹ vẫn không buông tha:
- Sao anh không phải loại người đó? Khi anh ở tỉnh có để ý gì đến em không?
- Anh…
- Đừng có anh anh anh thế, anh coi em là con ngốc, không nhận ra cái gì sao? Chỉ có thể nói lúc đó em đã bị tình yêu làm cho đầu óc u mê, mắc lừa anh, không biết rằng anh còn có một bà vợ ở quê thôi.
- Em xem em kìa, lại lôi chuyện này ra mỉa mai anh, anh… anh… bao nhiêu năm như vậy còn chưa chuộc được lỗi lầm của anh sao?
Bố mẹ đôi co như vậy khiến cô rất lo, sợ nói đi nói lại sẽ chia cắt tình cảm, vội nhanh chóng đứng ra xoa dịu hai bên:
- Thôi thôi, đều là tại con cả, tự nhiên sinh chuyện, cái thành phố E thối nát đó, đi làm gì, đừng có làm mất hòa khí vì chuyện này.
Có vẻ như mẹ biết cô muốn đến thành phố E là vì Vệ Quốc, cho nên luôn không quên nói móc mấy câu:
- Chẳng biết cái thằng Vệ Quốc đã thay đổi tật cũ hay chưa, nếu đổi được rồi thì cũng là một đứa không tồi, rất trượng nghĩa. Nhưng cái thói tắt mắt hay ăn cắp vặt đó e là khó sửa được, nhỏ thì cái kim sợi chỉ lớn thì lấy trộm tiền vàng.
Cô bênh vực Vệ Quốc:
- Con nghĩ anh ấy bị ảnh hưởng của bố anh ấy, bố anh ấy lúc nhỏ ăn trộm ngô của địa chủ, bị bắt, suýt bị đưa lên quan phủ ngồi nhà lao nhưng đã trốn thoát được, đi lính, thành anh hùng, làm sĩ quan. Có tấm gương thành công như vậy ở bên thì sao anh ấy lại không ăn trộm chứ?
- Nhưng chuyện đó sao giống nhau được?
- Có gì mà không giống? Nếu nói không giống thì anh ấy còn cao thượng hơn bố anh ấy, không phải ăn trộm cho mình mà là vì con muốn ăn chuối nên anh ấy mới đi lấy.
- Đâu có phải nó ăn trộm mỗi lần đó? Nó đã từng nói, từ lâu bố nó bảo nó không được ăn trộm nữa, ăn trộm nữa thì sẽ không nhận nó làm con, vậy chứng tỏ trước đó nó đã có thói quen tắt mắt rồi.
- Thế chắc chắn là vì đứa trẻ nào đó muốn ăn gì đó.
- Cứ thèm ăn lại đi ăn trộm sao? Con nói xem nào, là dưa chuột, cà chua, nào là ngô khoai, không phải nó ăn trộm cả sao? Vậy cũng là vì con muốn ăn?
- Lần nào anh ấy cũng cho con ăn.
- Nhưng không phải vì con muốn ăn mà nó mới đi ăn trộm. Chắc chẳn là đã tạo thành thói quen ăn cắp vặt, cứ thấy đồ ăn được là tiện tay thó, khi không muốn ăn nữa thì cho con ăn.
- Không phải thế, anh ấy rất thích ăn, nhưng anh ấy thấy con nhỏ nên để cho con ăn.
- Nghĩ lại mà thấy sợ, mấy thứ đó đều là lấy thẳng từ ruộng của nông dân rồi cho con ăn, trên mấy thứ đó không, biết đã phun bao nhiêu thuốc trừ sâu, bao nhiêu phân bón, nếu con ăn phải mà chết thì nó có muốn đền cũng không đền nổi mạng con gái mẹ.
Cô cười khúc khích nói:
- Bản thân con cũng ăn trộm rất nhiếu thứ ở ruộng vườn, nhưng cũng có chết đâu. Nếu nói đến chuyện ăn cắp vặt thì con cũng chẳng tốt hơn anh ấy ở chỗ nào, lúc nhỏ con cũng ăn cắp vặt, lẽ nào giờ con vẫn là ăn trộm sao?
Mẹ càu nhàu nói:
- Con khác nó, ở cái trường tiểu học Hồng Tinh đấy trộm cắp hoành hành, làm sao có chuyện con không bị ảnh hưởng?
- Vậy chưa chừng trước đây anh Vệ Quốc cũng từng ở nơi trộm cắp hoành hành như thế.
Mẹ không đấu lại cô thì lại nói ngang như cua:
- Dù thế nào thì con gái mẹ cũng không giống Vệ Quốc.
Cô cũng nói vui để kết thúc cuộc chiến:
-Tất nhiên là không giống rồi, một nam một nữ mà.
Theo cách nhìn nhận của mẹ cô, nhà bác sĩ quan là kẻ thù của nhà cô, nhưng theo cách nhìn nhận của cô thì nhà bác sĩ quan là ân nhân của nhà cô, bác sĩ quan đã cứu bố khi nhảy hố, Vệ Quốc đã cứu cô khi rơi xuống suối, đó đều là ơn cứu mạng.
Mẹ không đồng ý:
- Ơn cái gì? Hai cha con nhà đó đều là hại người trước cứu người sau, công và tội bao biện cho nhau, nhưng tội nhiều hơn công.
- Sao lại là hại người trước cứu người sau?
- Sao lại không thế? Nếu ông sĩ quan đó không vì sự ích kỷ, coi thường người khác, hại bố con thì sao bố con lại phải nhảy hồ tự tử? Ông ta đã ép bố con nhảy, ông ta lại nhảy xuống cứu bố con lên, như vậy có thể coi là ân nhân cứu mạng sao?
- Lúc bác ấy xét xử bố cũng không dự liệu được việc bố sẽ nhảy hồ tự tử, lúc cứu bố lên có lẽ bác ấy cũng không biết đó là bố.
- Phải, vậy càng không thể nói được rằng ông ta định cứu bố con? Nếu ông ta biết đó là bố con chưa biết chừng chẳng thèm cứu.
Mỗi lần nói đến đây cô đều cố gắng không tranh luận với mẹ, việc đã qua rồi, đều là suy đoán và giả định, có cái gì hay mà tranh luận chứ? Nói đi nói lại cũng chẳng thể kết luận được ai đúng ai sai, mà trái lại càng làm cho quan hệ hai mẹ con xấu đi vì tranh luận.






Sau khi thi nghiên cứu sinh, Sầm Kim xa bố mẹ, một mình đến đại học G, ở khu kí túc xá dành cho sinh viên cùng với hai bạn gái, một tên là Viên Dật, con gái của giáo sư Viên Đại học H, người kia tên là Điền Lệ Hà, con dâu tương lai của lãnh đạo cấp trường nào đó ở đại học G.
Viên Dật gầy gò, bị bệnh đường tron