Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trùng Sinh Meo Meo Meo

Trùng Sinh Meo Meo Meo

Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ

Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341289

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1289 lượt.

đã ốm yếu, có một số việc, không phải y cứ muốn là có thể làm được. Nếu như y có thân thể khoẻ mạnh, có thể cùng nàng bạch đầu giai lão, như vậy… Y dĩ nhiên sẽ vì bản thân mà tranh thủ, khiến cho nàng cam tâm tình nguyện gả cho mình. Thế nhưng hiện tại, nếu y cưới nàng… y lại không thể ở bên nàng suốt đời, hậu cung phân tranh nhiều như vậy, kết quả chắc chắn sẽ hại nàng.
Sở Vân Thâm thu lại nụ cười, nhìn sắc mặt tái nhợt của nam tử trước mắt, một lúc lâu cũng không nói gì.
Bùi Khuyết mỉm cười, nói : “Khanh cũng biết. Từ nhỏ, ta đã ước ao mình có một cơ thể thật khỏe mạnh thế nhưng lại không được như mong muốn. Bởi vậy, có rất nhiều việc ta mong muốn nhưng ta lại không dám chạm đến. Nếu lỡ về sau không muốn buông tay thì đó chính là hại người hại mình, giống như Oản Oản vậy. Bây giờ, nàng một lòng một dạ thích Cố Giang Nghiêu cũng đâu có tệ lắm.”
Tuy rằng, trong lòng y cảm thấy đố kị nhưng y cũng không còn biện pháp nào. Nếu như y có năng lực ở bên nàng trọn đời thì cho dù phải đi cướp, y cũng sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn.
“Sau này, điện hạ phải thừa kế đế vị, nói như thế thật sự có hơi xui xẻo đó.” Sở Vân Thâm an ủi.
“Ăn ngay nói thật mà thôi.” Những lời này, y giữ ở trong lòng đã lâu, hôm nay có thể thổ lộ hết ra, tâm trạng cũng thấy thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều.
“Vi thần dĩ nhiên sẽ tận lực, hi vọng điện hạ có thể sớm bình phục sức khỏe.”
Bùi Khuyết cười yếu ớt, nói: “Mấy năm nay, khổ cực cho khanh rồi.” Nếu không phải hắn vẫn luôn bôn ba khắp nơi tìm thuốc để điều dưỡng thân thể cho y, e rằng y sống không được quá hai mươi.
“Vi thần là quốc sư Đại Chiêu, tự nhiên sẽ phải cống hiến sức lực cho thái tử điện hạ, điện hạ đừng khách khí.” Giọng nói của Sở Vân Thâm vô cùng thản nhiên.
Nghe hai người nói truyện, trong lòng Ninh Oản lại dâng lên rất nhiều cảm giác khó nói thành lời. Nàng biết, Sở Vân Thâm quả thực đã tìm được loại thuốc tốt để chữa trị cho Bùi Khuyết, thế nhưng ngày đó… Bùi Khuyết vì nàng mà bị dính mưa rất lâu, bệnh nặng một hồi, thân thể lại càng yếu kém. Chẳng qua khi đó nàng tâm tình nàng không tốt nên cũng chưa từng tiến cung vấn an Bùi Khuyết, chỉ nghe đại ca nói qua bệnh tình của Bùi Khuyết vô cùng tồi tệ.
Lúc vào cung, nàng cũng từng gặp qua quốc sư vài lần. Chỉ là khi đó, hắn ta lại luôn có thái độ thù địch với nàng, đại để là vì nàng đã làm tổn hại đến sức khỏe của Bùi Khuyết.
Một lát sau, Sở Vân Thâm rời đi, chỉ để lại loại thuốc tốt mà lần này hắn tìm được. Bùi Khuyết nhìn mười loại thuốc dùng để kéo dài tánh mạng ở trên bàn, nhất thời sắc mặt trầm xuống, thấy con mèo nhỏ đang nằm ở trong ngực kêu: “Meo meo…”, lập tức vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, khẽ mỉm cười nói: “Hiện tại, ở bên cạnh ta, cũng chỉ có em mà thôi.”
Khi y chào đời, quốc sư tiền nhiệm đã từng xem tử vi cho y. Ông ấy nói rằng y sống không quá hai mươi. Nếu như muốn kéo dài tánh mạng thì không được vướng vào ái tình.
“Meo meo…” thấy dáng vẻ Bùi Khuyết như vậy, nàng lại cảm thấy cực kỳ đau lòng, lập tức vươn móng vuốt lôi kéo tay áo của y, sau đó lại liếm liếm bàn tay của y. Nàng không biết mình có thể làm được gì nên nàng thầm nghĩ muốn trấn an hắn một chút.
Có lẽ là do tác dụng của suối nước nóng, Bùi Khuyết không bị phong hàn. Nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Sức khỏe của y rất kém, không thể lại mắc thêm bệnh gì. Bằng không, nàng đã không lo lắng đến như vậy.
Trước đây, đều là Bùi Khuyết che chở cho nàng. Hiện tại, nàng đã ở bên cạnh y, dĩ nhiên là nên vì y mà làm một việc gì đó.
Nàng nằm ở trong ổ, thoải mái gặm bánh phù dung, khỏi phải nói có bao nhiêu thích ý. Lúc này, Bùi Khuyết đang ngồi trước án thư xử lý tấu chương. Sau này, y sẽ là người kế vị nên dĩ nhiên là phải học làm những việc này.
Đúng lúc này, cung nữ đi đến đây bẩm báo, nói là tiểu thư Ninh Oản – con gái của Việt Quốc Công xin cầu kiến.
Tin tức này khiến cho cơn buồn ngủ của nàng tự nhiên biến mất, với bản tính của ”nàng”, sao ”nàng” lại có thể chủ động vào cung gặp Bùi Khuyết cơ chứ? ”Nàng” ghét nhất là những quy tắc lễ nghi ở trong cung mà.
Trong lúc, nàng còn đang nghi hoặc thì Bùi Khuyết cũng hơi sửng sốt một chút, bàn tay chấp bút khẽ run lên, một giọt mực khẽ nhỏ xuống bản tấu ở trên mặt án thư. Sau đó, nét mặt toát lên vẻ mừng rỡ, đột nhiên đứng dậy.
“Meo meo…” Nàng rất bất mãn, kêu to một tiếng, sau đó nhảy ngay ra khỏi ổ.
Nàng cũng muốn đi.
Bùi Khuyết vừa đi được vài bước, đã thấy con mèo nhỏ đang ngăn cản đường đi của y. Lúc này, tâm trạng của y rất tốt, tươi cười như hoa, lập tức khom lưng ôm lấy nó. Tiếp đó, y bước đến gần cái ổ, đặt nó vào giữa cái ổ, sau đó vươn tay vừa chọc chọc cái đầu nhỏ của nó vừa nói : “Ngoan ngoãn đợi ở đây một lát, không được chạy lung tung.”
“Meo meo…” Cái đồ trọng sắc khinh mèo a. Ninh Oản rất là bất mãn.
Nhiều năm rồi, Oản Oản chưa từng chủ động tới tìm y. Lần trước, lúc nàng bị rơi xuống nước. Mặc dù, y không có nán lại lâu nhưng y vẫn nghe được tình hình của nàng, nói là không đáng ngại. Hôm nay, nàng có thể tiến cung tìm y, nói như vậy,


The Soda Pop