
Tác giả: Hồng Cửu
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341367
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1367 lượt.
h cảm mà tôi đã nhận được trong nửa đời trước thực ra là để có được niềm hạnh phúc thuần túy cho nửa đời sau.
Lúc nghe câu này, tôi bỗng muốn khóc.
Vì đoạn đường quanh co đã từng đi qua, vì tuổi xuân đã trôi qua, vì Trương Nhất Địch đã không hề xa rời tôi dù trong hoàn cảnh nào đi nữa.
Hiện giờ, tôi cảm thấy hạnh phúc.
Những chuyện cũ chua xót lẫn ngọt ngào đều chìm vào dĩ vãng, thỉnh thoảng khi nhớ đến chúng, tôi chỉ cảm thấy bùi ngùi chứ không thấy buồn bã.
Cuộc sống là thế, chắc chắn sẽ có những người những việc từng khiến bạn cười, cũng chắc chắn sẽ có những người những việc làm cho bạn khóc.
Trong quãng đời, ai cũng từng đau đớn, khổ sở, nhưng dù sao đi nữa, cuối cùng vẫn phải gạt nước mắt để tiếp tục sống.
Anh từng hỏi tôi, mấy năm nay đã vội vã qua đi, trong lòng có cảm nhận gì không?
Tôi nói: “Cảm nhận của em là, luôn cảm thấy đau đớn, nhưng cũng dần trưởng thành”.
Anh mỉm cười: “Anh cũng có cảm nhận đó!”.
Luôn đau đớn, nhưng luôn trưởng thành;
Hoặc giả, đó là tuổi xuân chăng.
Hiện giờ tôi thường xuyên nghe đi nghe lại một bài hát cũ, là bài “Thành phố trống trải” của Vương Phi:
…
Tôi không cần thành phố trống trải của tình yêu
Xin hãy cho tôi sự ngây thơ của bạn
Tôi không muốn tình cảm và tình dục đan xen
Hi sinh tất cả vì anh ta
Tôi không cần thành phố trống trải của tình yêu
Xóa nhòa những dãi sao băng vụt qua
Trong vương quốc dần già đi theo năm tháng, chỉ nhìn thấy đường nét gương mặt của bạn
…
Thời thanh xuân, tôi từng yêu, từng hận, từng say mê, từng băn khoăn, từng do dự, từng trả giá, từng vui vẻ, cũng từng đau lòng, nhưng may mắn mà đến cuối cùng, kết cuộc vẫn có thể xem là khổ tận rồi thì ắt có ngày cam lai.
- Tôi không cần thành phố trống trải của tình yêu
Đã từng có một người, tuy anh ấy đã để lại tình yêu cho tôi, nhưng anh ấy lại bắt buộc bù đắp trách nhiệm cho cô gái đã có con với anh ấy.
Thứ anh cho tôi, chỉ là một thành phố trống trải của tình yêu. Còn tôi, tôi lại không cần nó.
- Cũng không còn hi sinh vô ích
Tôi đã hiểu rõ từ lâu, người con trai luôn dao động giữa hai cô gái ấy, kỳ thực cậu ấy thật sự không có gì đáng để tôi thương nhớ một đời.
- Gạt đi dải sao băng vụt qua
Có lúc nhìn lại quá khứ, cảm thấy mọi chuyện đã trải qua giống như vệt sao băng trên bầu trời – lấp lánh rực rỡ vụt qua, rồi lại vội vã biến mất sau vệt sáng ấy.
Như trong bài hát, tôi không cần sao băng bên cạnh. Nó luôn vội vã lướt qua, nếu theo nó, tôi sẽ không nhìn thấy vĩnh hằng.
Hãy để nó vụt lướt qua đi, mang theo những nỗi buồn, niềm đau, những sự không trọn vẹn, những ngày tháng không thể quay lại trong quá khứ, chỉ vì chúng ta mà lưu lại những niềm vui, hạnh phúc, nhớ nhung trong quãng thời gian sau này là được.
- Trong vương quốc dần già đi theo năm tháng, chỉ nhìn thấy đường nét gương mặt của bạn
Tuổi xuân tuy đã mang theo mọi sự tiếc nuối, lặng lẽ vội vàng lướt qua chúng ta, nhưng chẳng sao, dù gì thứ lâu dài hơn, cần chúng ta chín chắn đối đãi hơn, không phải là quá khứ, mà cuộc đời sau này.
Trong tương lai lâu dài ấy, tôi không cần vệt sẹo sao băng làm bạn với tôi.
Tôi chỉ mong, trong vương quốc dần già đi theo năm tháng, có thể khắc sâu hình ảnh – đường nét mãi mãi rõ ràng của anh, người tôi yêu trong đầu tôi.
Tôi rất thích bài hát này, luôn ngân nga mấy câu, đến nỗi về sau anh ấy cũng học theo tôi.
Có hôm, tôi tự dưng nghĩ ra, nói với anh rằng tôi muốn ghi lại tuổi xuân của chúng tôi thành một bản báo cáo để lưu giữ lại.
Tôi hỏi anh nên đặt tên gì? “Đây chính là tuổi xuân” thế nào?
Anh nghe xong lắc đầu: “Không đủ nổi bật”. Anh nghĩ ngợi rồi bảo tôi: “Hay là đặt tên “Tuổi xuân của em, toàn thành của anh”.
Tôi hỏi vì sao lại đặt tên đó?
Anh nói với tôi thế này…
“Em luôn hát, tôi không cần thành phố trống trải của tình yêu.
Anh từ một cậu bé thời thanh xuân đã yêu em rồi.
Thành phố trống trải mãi mãi không thuộc về em.
Tuổi xuân của em đã được lấp đầy bằng tình yêu của anh. Nơi ấy đã sớm là một thành phố kiên cố để em lưu lại đời đời kiếp kiếp!”.
Tôi, lại một lần nữa cảm động vô cùng vì anh!
- Đây chính là bản báo cáo tuổi thanh xuân của tôi; tựa đề của nó là do chồng tôi nghĩ ra giúp tôi, tên là “Tuổi xuân của em, toàn thành của anh”.
Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ
Ban đầu, anh xem cô là người anh em.
Họ trò chuyện rất tâm đắc, hành động cũng ăn ý, ở bên cô, anh lúc nào cũng thấy vui.
Anh luôn ngỡ đó chỉ là kiểu ăn ý, tâm đầu ý hợp giữa bạn bè với nhau.
Thực ra không chỉ đơn giản như thế, thực ra anh đã dần dần chìm đắm vào những nụ cười, nỗi đau của cô từ lâu rồi.
Vốn dĩ nguyện vọng đã đạt được, anh nên vui mới phải.
Thực tế thì, ban đầu anh cũng thực sự cảm thấy vui.
Chỉ là khi anh nhìn thấy bên cạnh Trác Yến, không biết tự khi nào đã xuất hiện một chàng trai khác, anh không nói rõ được vì sao mà càng lúc càng thấy không vui.
Chàng trai ấy rực rỡ