Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vợ Trước Của Kim Chủ

Vợ Trước Của Kim Chủ

Tác giả: Kim Huyên

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 134548

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/548 lượt.

, có người thích đánh nên em mới không nhịn được mà ra tay
– Anh nghĩ em làm bảo hiểm
– Sao anh biết? Cô hoải nghi hỏi nhưng ngay lập tức cảm thấy mình hỏi thừa. Anh là ai? Biết cô đang làm gì chẳng phải chuyện khó.
– Không thể là đồng nghiệp. Bởi cô không phải là người khó ở chung: – cho nên là khách hàng của em? Không đợi cô trả lời, Lý Phong đã trầm ngâm suy nghĩ: – ngành bảo hiểm mà nói đều coi khách là thượng đế, em sao có thể đánh khách hảng, lí do duy nhất là…. Anh bỗng nhiên ngừng bặt, sắc mặt khẽ biến. Vội vàng cầm tay cô hỏi: Bọn họ làm gì em?
– Không có. Cô vội phủ nhận.
– Đừng gạt anh, nếu không đúng vậy em đã chẳng đánh người.
– Nếu có thế thật em đã đưa họ đến đồn cảnh sát rồi. Bọn họ chỉ là ý nghĩ hạ lưu, em dạy dỗ vài quyền là đủ rồi.
– Em không lừa anh? Anh bình tĩnh nhìn cô
– Không có
– Cho nên vừa nãy em tức giận là vì chuyện này.
Trạm Na không trả lời Lý Phong liền cho đó là đúng. Suy nghĩ một lát cũng thấy đúng. Nhân viên bảo hiểm đánh khách hàng là chuyện lớn, có thể ảnh hưởng đến danh dự của công ty cũng khó trách cô buồn bực như thế.
Anh phải nghĩ cách giải quyết mới được.
– Đi.
Anh kéo tay cô vào xe của anh đang đậu bên kia đường.
– Đi đâu? Trạm Na ngạc nhiên hỏi.
– Đến công ty em
– Đến công ty em. Trạm Na ngây người: – đến công ty em làm gì
– Mua bảo hiểm
– Anh muốn mua bảo hiểm loại gì?
– Một triệu. Bốn phía nhất thời không một tiếng động.
Trong văn phòng hơn hai phần ba là trống, đa số nhân viên đều ra ngoài làm việc, chỉ có ít người ngồi. Nhưng vì công ty không lớn lắm nên trong văn phòng khá im lặng, im lặng đến mỗi câu nói Lý Phong thảo luận về nội dung bảo hiểm mọi người có ý nghe đều nghe được.
Lúc này, cho dù trước có đang làm việc mà không chú ý đến cô cùng Lý Phong nói chuyện, nhưng vừa nghe xong câu nói khi nãy của Lý Phong tất cả ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Trạm Na không để ý đến phản ứng của đồng nghiệp, giờ phút này cô chỉ muốn làm rõ một chuyện:
– Anh nói bao nhiêu? Cô hỏi lại lần nữa
– Một triệu
Tức là cô không nghe nhầm, Lý Phong thật sự nói “một triệu”. Người này…
– Anh điên rồi à. Anh mua bảo hiểm cao như thế làm gì. Anh cơ bản không cần loại bảo hiểm này. Đứng lên, đi ra ngoài, đi ra khỏi đây.
Cô lớn tiếng nói, đem anh tống ra khỏi cửa.
Có tiền cũng không cần khoa trương như thế, anh đúng là điên rồi.
– Trạm Na, cô làm gì thế, mau dừng lại.
Lâm Chấn Vũ từ trong phòng quản lí lao ra, dùng sức gạt tay cô rồi cúi đầu giải thích với Lý Phong.
Anh đã đứng ở cửa sổ chú ý bọn họ từ lâu. Nhìn thấy người đàn ông này lấy ra chiếc ví đen số lượng hạn chế trên toàn thế giới vốn không phải thứ người bình thường có được. Có nó, giá trị con người không có ngàn triệu cũng là trăm triệu, Trạm Na thật ngu ngốc thế mà còn dám đối đãi với khách quý như vậy, động thủ động cước với khách quý, cô ta không muốn sống à?
– Thật xin lỗi, cô đây đã thất lễ với anh. Tôi là quản lí ở đây, họ Lâm, Lâm Chấn Vũ, xin được chỉ giáo. Anh cung kính đưa danh thiếp cá nhân và nói: – để tôi phục vụ anh được không
– Không cần phiền anh,anh ta phải đi.
Chưa đợi Lý Phong trả lời Trạm Na đã chen ngang, nắm tay Lý Phong kéo anh ra cửa.
– Dừng tay lại cho tôi, Trạm Na!
Lâm Chấn Vũ nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ với cô, lại kéo tay cô lại, lần này anh gắt gao nắm chặt cổ tay cô không buông ra
– Hải Lâm lại đây phục vụ vị khách này.
Anh giương giọng gọi nhân viên rồi lại tươi cười với khách quý nói:
– Thật sự xin lỗi, chúng tôi sẽ cho người khác phục vụ anh, cô Trạm gần đây thân thể không thoải mái nên cảm xúc không tốt, hay hành động thất thường, rất xin lỗi.
Anh nhất định phải lấy được công trạng lớn này.
– Ai thất thường? Buông ra. Trạm Na giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh. Anh nắm tay cô đau quá.
– Buông cô ấy ra. Lý Phong vội vàng giải cứu cho cổ tay đáng thương của cô, rồi lạnh lùng nói với Lâm Chấn Vũ: – Chẳng lẽ anh không biết là đang làm đau cô ấy sao?
Lâm Chấn Vũ kinh ngạc trợn tròn mắt, nhưng vội lấy lòng:
– Xin lỗi.
Anh nghĩ đây chắc lại là một ngốc kẻ bị Trạm Na mê hoặc, có điều như thế thì sao? Chỉ cần kẻ kia bỏ tiền mua bảo hiểm là được rồi.
Anh không nhịn được cười ái muội với Trạm Na một cái.
Làm việc cùng Lâm Chấn Vũ hai năm, Trạm Na chỉ liếc mắt liền hiểu được ý tứ của anh. Tên hỗn đản này vừa mới trách cô làm bọn anh mất mặt, bây giờ lại muốn cô dùng cách mất mặt để lập thành tích, vương bát đản, cô thật muốn đánh chết anh.
– Anh muốn mua bảo hiểm thì đến chỗ khác mua, chỗ này không bán cho anh. Trạm Na không bao giờ muốn dùng tiền của Lý Phong để giúp tên hỗn đản này tăng thành tích.
– Trạm Na cô nói bậy bạ gì thế? Lâm Chấn Vũ nghe vậy, sắc mặt xanh mét gầm nhẹ.
– Anh còn không đi. Cô vội vàng kéo Lý Phong
– Trạm Na!
– Đi
– Cô đang làm cái gì. Lâm Chấn Vũ không nhịn được quát cô.
– Đuổi người. Trạm Na mặt không đổi sắc trả lời.
– Cô vào đây cho tôi,
Anh tức giận mất lí trí, trực tiếp ra tay muốn kéo cô vào văn