Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vương Gia Lấy Vợ

Vương Gia Lấy Vợ

Tác giả: Trạm Lộ

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134767

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/767 lượt.

iếu cố, liên tục nói không ngừng với Lưu Thu Hoằng và Hoàng Phủ Tuệ trước mặt: "Chiếu cố Tĩnh Dương cho tốt, để nàng ăn nhiều một chút, xem thể cốt ốm yếu này, thật là làm cho người ta đau lòng!"
Hoàng Phủ Tuệ mím môi cười: "Mẫu hậu thực bất công, sao ngày thường cũng chưa từng nghĩ như vậy cho ta chứ?"
"Ngươi còn cần ăn nhiều ư, hiện tại nhìn mặt của ngươi thật tròn, thậm chí mẫu hậu còn lo sau này ngươi không tìm được nhà chồng." Hoàng hậu trêu ghẹo với nữ nhi, thuận tay lấy một đĩa điểm tâm từ bàn bên cạnh cho nghĩa nữ: "Đây là gạo nếp cao Nhị ca ngươi thích ăn nhất, ngươi nếm thử xem."
"Cảm ơn hoàng hậu." Chu Tĩnh Dương tiếp nhận điểm tâm trước, mắt nhìn Lưu Thu Hoằng, không cam nguyện mà lấy khăn tay kia ra: "Cái này… là ta thọ lễ ta tặng Hoàng hậu… thủ nghệ không tốt, ta nói không thể đưa, nhưng mà Mông vương nói nhất định có thể… Thu Hoằng tỷ, thật sự rất xin lỗi…"
Nàng ấp a ấp úng nói, Lưu Thu Hoằng liếc mắt đã hiểu rõ, cười cầm khăn tay kia đưa tới, hướng hoàng hậu mà nói: "Hoàng hậu, đứa nhỏ Tĩnh Dương này rất khéo tay, lại khó có được tâm ý như vậy, người cũng khen tặng nàng vài câu đi?"
Hoàng hậu nương nương tiếp nhận khăn tay, chỉ thấy trên khăn lụa tuyết trắng thêu lên hai đóa sen, một đóa đã nở rộ, còn một đóa là nụ hoa chớm nở, đều màu trắng nõn nà vô cùng đáng yêu, làm cho người ta vừa thấy cũng rất yêu mến. Nàng liên tiếp gật đầu cười cười nói nói tán thưởng: "Thật sự không dễ, dù là phường thêu trong nội cung làm ra, cũng không hơn như thế?"

Chu Tĩnh Dương đỏ mặt, thành thật nói: "Kỳ thật cũng không tốt như vậy, vốn ta là…"
Lưu Thu Hoằng vụng trộm kéo ống tay áo của nàng xuống, ý bảo nàng đừng nói, sau đó cười: "Ta mang Tĩnh Dương đến bên kia ăn chút gì đó, có Hoàng hậu ở đây nàng cũng không dám ăn uống tự nhiên."
"Được được, các ngươi sang bên kia ăn thoải mái đi." Hoàng hậu khoát khoát tay.
Nàng vừa kéo Chu Tĩnh Dương tìm chỗ ngồi, vừa thấp giọng nói: "Muội muội ngốc, làm người không cần phải quá thành thực, ta biết rõ ngươi có ý tốt, muốn nói với hoàng hậu cái khăn tay là ngươi thêu cho ta, nhưng lúc đó ngươi đã lấy làm lễ vật, nếu nói như vậy, hoàng hậu sẽ mất hứng ."
"Dù sao gạt người nhà vẫn là không tốt…"
"Làm sao lại là lừa gạt, ngươi thành tâm thành ý tặng nàng, nàng vô cùng cao hứng nhận lấy, tất cả đều vui vẻ, nhưng nếu ngươi nói ra, ngược lại gây chuyện thị phi cho chính mình, dù Hoàng hậu không nghĩ ngợi gì, cũng sẽ có nhiều người nói ngươi phô trương muốn gây thị phi."
"Ừm." Nàng cúi đầu, một lát sau, vừa nâng mắt, lặng lẽ nhìn về phía Hoàng Phủ Mông, " Nữ nhân bên cạnh Mông vương kia… là ai vậy?"
Khóe mắt Lưu Thu Hoằng bỗng hạ xuống, nhẹ nhàng khẽ nói: "Mi Lâm công chúa Tây Nhạc."
Chu Tĩnh Dương cẩn cẩn thận thận nhìn người đứng cạnh Hoàng Phủ Mông, dáng người nàng cao gầy, nữ tử có ngũ quan xinh đẹp, nhìn nàng đứng dậy cùng hắn dường như rất thân thiết, liên tục dựa vào người hắn, so với người khác cười đều lớn tiếng hơn.
Hoàng Phủ Tuệ nhân lúc này tới nói: "Thu Hoằng tỷ, ngươi còn không đi qua kéo Nhị ca ta ra sao? Ngươi xem Mi Lâm đó, cười với Nhị ca đến thất lễ như vậy, còn tưởng rằng Nhị ca là người của nàng chứ!"
"Có gì đáng lo đâu! Khách nhân từ bên ngoài tới, Nhị ca ngươi trò chuyện với nàng, là phải thôi."
Nàng không để ý tới Thất công chúa.
Hoàng Phủ Nam cũng đi tới, chỉ về phía huyệt Thái Dương của nàng cười nói: "Thu Hoằng tỷ, ngươi ở đây run sợ cái gì ? Có phải thật ra nội tâm cũng bị chọc tức rồi không?"
Lưu Thu Hoằng cười, một chưởng vỗ vào trên lưng nàng: "Miệng của ngươi thật độc, sợ người khác không biết hay sao?"
Chu Tĩnh Dương không hiểu hỏi: "Chẳng lẽ Mi Lâm công chúa này cũng yêu mến Mông vương…”
"Cái gì gọi là "cũng yêu mến" ?" Hoàng Phủ Nam nhanh nhẹn ngăn lại câu hỏi của nàng trước.
Nàng lúng túng nói: "Ta nghe nói… có rất nhiều nữ hài yêu mến hắn…"
"Vậy thì thế nào? Nhị ca ta thích nhất là Thu Hoằng tỷ." Hoàng Phủ Tuệ hoan hỉ dương dương tự đắc hướng về phía Lưu Thu Hoằng nháy mắt: "Đúng không? Thu Hoằng tỷ?"
"Lời nói không biết ngượng như vậy..., sao đại cô nương ngươi lại nói không đỏ mặt chứ!" Bất đắc dĩ thở dài lắc đầu, khi mắt nhìn đến Chu Tĩnh Dương có chút ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, bộ dạng hồn vía lên mây: "Làm sao vậy? Không ăn cái gì sao, đói bụng không?" Lưu Thu Hoằng dặn dò thái giám cung nữ mang tới một ít trà bánh để trước mặt nàng.
Nàng nhẹ giọng cảm ơn, liền cúi xuống bắt đầu ăn những vật kia không lên tiếng, ăn cái gì, thật ra chính nàng cũng không rõ ràng lắm, văng vẳng bên tai lời nói của Hoàng Phủ Nam và Hoàng Phủ Tuệ…
"Không phải nói Mi Lâm này sắp đăng cơ làm nữ hoàng sao? Như thế nào lúc này còn chạy tới?"
"Ai biết nàng rắp tâm suy tính chuyện gì? Gần đây nhất, nàng hỏi phủ của Nhị ca ta ở nơi nào, bây giờ lại quấn quít lấy Nhị ca không buông, không phải nàng muốn buông tha cho ngôi vị hoàng đế, gả cho nhị ca chứ?"
"Ai cam lòng buông tha ngai vàng? Chỉ sợ… nàng muốn Nhị ca ở rể?"
Nói đến đây, hai tỷ muội này lập tức cười làm một đoàn.