Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vương Gia Lấy Vợ

Vương Gia Lấy Vợ

Tác giả: Trạm Lộ

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134773

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/773 lượt.

ược mưu tính của trẫm, hãy giúp trẫm một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Trong vòng một năm, không được trở về."
Hắn chau mày lại, trong nháy mắt tươi cười đã thu hồi: "Phụ hoàng là đang nói đùa cùng nhi thần sao?"
"Trẫm biết rõ ngươi không muốn, nhưng trong lòng ngươi hiểu được, bây giờ trong kinh thành có nhiều dị nghị chê cười ngươi. Trẫm là vì nghĩ cho thanh danh của ngươi sau này."
"Từ khi nào nhi thần lại để tâm đến thanh danh? Phụ hoàng đang ám hiệu nhi thần điều gì?"
Thấy thần sắc hắn lạnh lùng, Lưu Thu Hoằng bên cạnh vụng trộm kéo tay áo của hắn: "Lúc này ngươi cũng đừng tranh luận với hoàng thượng. Hôm nay là ngày sinh của Hoàng hậu nương nương, ngươi muốn làm cho người không vui sao?"
Hoàng Phủ Mông nhìn nàng một cái, vốn còn có rất nhiều lời, đều miễn cưỡng nuốt trở vào.
Hoàng Phủ Bác như có điều suy nghĩ nhìn hai người: "Như vậy rất đúng, Thu Hoằng, ngươi biết rõ đạo lý làm con, khuyên nhủ Mông nhi thật tốt, không được hành động theo cảm tình mãi. Sự kiện ba năm trước đây, nếu không phải trẫm đè xuống, chắc chắn Hình bộ cũng sẽ bức trẫm trị tội hắn, Mông nhi, ngươi suy nghĩ một chút là che chở để ngươi liều lĩnh như vậy, còn không phải trẫm à?"
Hắn hừ một tiếng, dạo bước bỏ đi. Lưu Thu Hoằng hướng Hoàng thượng hành lễ rồi, cũng vội vàng đi theo, thấp giọng khuyên nhủ: "Ngươi tức giận với Hoàng thượng cái gì chứ, coi như là ở bảy đài một năm, đối với ngươi cũng không có thiệt thòi, gần đây thị phi trong kinh thành không ngừng, đều là nhắm về phía ngươi, Hoàng thượng chỉ muốn giúp ngươi tránh đầu song ngọn gió mà."
"Giúp ta tránh đầu sóng ngọn gió?"
Thấy Hoàng Phủ Mông nhướng mi, nàng cười nói: "Được rồi, ta biết rõ ngươi muốn nói ngươi không phải người sợ phiền phức, nhưng Hoàng thượng là tốt cho ngươi, chẳng lẽ để ngươi đứng trên đầu sóng ngọn gió sao? Bây giờ Hoàng thượng dụng tâm che chở ngươi, ngươi nghĩ là vì cái gì?"
"Vì cái gì, vì thái tử!" Hắn liếc mắt nhìn bên ngoài: "Thời điểm trọng yếu như vậy, thái tử cũng dám không đến, quả nhiên là thái tử a!"
"Ngươi đừng vu oan, ta biết rõ vì sao thái tử không đến, nghe nói lần này Mi Lâm công chúa dẫn theo một đệ đệ của nàng đến Đông Nhạc của chúng ta, nói muốn vì đệ đệ cầu thân, hẳn là thái tử vội chuyện này rồi."
"Cầu thân?" Hoàng Phủ Mông không khỏi hồ nghi: "Cầu thân cái gì, chẳng lẽ đám hỏi của hai nước có thể không thành sao? Phụ hoàng hướng vào người nào?"
"Cái này không rõ ràng lắm, bất quá nhìn những muội muội này của ngươi, sắp đến tuổi lập gia đình, tuổi cũng xấp xỉ nhau, chắc là Ngũ công chúa và Thất công chúa a?"
"Ngũ muội và Thất muội?" Hắn nghĩ nghĩ, không khỏi cười nói: "Khẳng định Ngũ muội sẽ không đồng ý đi, tâm của nàng so với trời còn cao hơn, kiếp này phải lấy trượng phu trong vạn tuyển một, ai ép cũng vô dụng, tiểu Tuệ lại ngốc quá, nhưng nếu phụ hoàng chọn nàng, có thể mẫu hậu sẽ không đồng ý."
Hoàng Phủ Mông đi đến trước mặt Chu Tĩnh Dương, ấn tay hắn xuống trán của nàng: "Tiểu Mị, ăn cái gì đó, ăn ngon vậy sao?"
"Bánh xốp đậu đỏ." Nàng ngước mặt lên nhìn nhìn hắn, nở nụ cười thật vui vẻ, đem điểm tâm mình đang ăn giơ lên cho hắn xem.
"Không phải là bánh xốp đậu đỏ sao? Bình thường ta đều ăn chán rồi, cũng không thấy ăn ngon như vậy nha." Hắn không để ý đĩa bánh nàng đưa tới, lại một phen cướp đi bánh đã ăn một nửa trong tay nàng, vừa cười đùa ha ha với nàng, vừa đem nửa khối bánh lang thôn hổ yết ăn đi không chút kiêng kị nào.
Lưu Thu Hoằng đứng bên cạnh thấy một màn như vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lặng lẽ xoay người sang chỗ khác.
"Chu cô nương, Hoàng thượng truyền người tới bàn chuyện." Có thái giám tới gọi nàng. Tuy nàng đã là nghĩa nữ của Hoàng thượng, nhưng nàng vẫn không có bất kỳ danh hiệu hoặc phong hào nào, cho nên hạ nhân thường gọi nàng là "cô nương" .
Nàng nhìn mắt Hoàng Phủ Mông, hắn lập tức hỏi: "Như thế nào, sợ gặp phụ hoàng ta?"
Chu Tĩnh Dương gật gật đầu.
"Hắn cũng không thể ăn thịt ngươi… Được rồi, ta cùng ngươi đi qua." Hắn cùng nàng đi về phía phụ hoàng.
Hoàng Phủ Bác nhìn nhìn nàng, lại nhìn một chút Nhị Vương gia: "Tĩnh Dương, những ngày này sống trong Mông vương trong phủ có hài lòng không?"
"Hài lòng." Chu Tĩnh Dương ngoan ngoãn trả lời.
"Còn thiếu cái gì nói với Mông vương, bây giờ hắn cũng như Nhị ca của ngươi rồi, theo lý nên chăm sóc ngươi."
"… Không dám."
Hắn cười cười: "Thật là một hài tử nhu thuận, từ mấy ngày trước đến giờ, trẫm nhiều việc bề bộn, vẫn chưa rảnh nghĩ đến phong hào của ngươi, Mông nhi, ngươi nói nên phong nàng cái gì thì tốt?"
"Đương nhiên là phụ hoàng quyết định." Mặt hắn hớn hở nói.
"Liền phong… Trung nghĩa công chúa, như thế nào?"
Hoàng Phủ Mông buồn cười: "Phụ hoàng, cái danh hào "trung nghĩa" này của người thật làm ra vẻ nha, là cho một tiểu cô nương đấy sao?"
Hoàng Phủ Bác cũng không để ý đến hắn, quay đầu hướng Lễ bộ Thượng thư đứng bên cạnh dặn dò: "Chiếu theo ý chỉ định ra phong hào này, trở về nói với tổng quản nội cung, cứ dựa theo tiền tiêu hàng tháng của công


XtGem Forum catalog