
Tác giả: Trạm Lộ
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134774
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/774 lượt.
chúa, phát cho nàng một phần ngân lượng."
"Hoàng thượng… Không cần ban ngân lượng, hiện tại Tĩnh Dương có ăn có ở, rất tốt." Nàng vội vàng khước từ.
"Cho ngươi thì nhận đi, đây là quy củ, bằng không sẽ bị người chê cười, đúng không, phụ hoàng?" Hoàng Phủ Mông đắc ý hất càm lên.
Hoàng Phủ Bác lại cười: "Ngươi làm ca ca, nên có dáng vẻ ca ca một chút, đừng suốt ngày linh tinh lang tang, bằng không chính ngươi sẽ bị người khác chê cười nhất."
"Phụ hoàng người cũng đừng mang ta ra dạy dỗ, gọi tiểu Mị đến là vì chút chuyện nhỏ này sao? Ta đây muốn dẫn nàng tiếp tục đi ăn uống nha." Hắn lôi kéo Chu Tĩnh Dương đi, lại bị Hoàng thượng gọi lại…
"Ngươi làm chuyện của người đi, trẫm có việc muốn nói riêng với Tĩnh Dương."
Đột nhiên hắn nổi lên nghi ngờ, nhìn chăm chú vào hoàng thượng, "Không phải Phụ hoàng có bí mật gì không thể cho ai biết đó chứ?"
"Đi đi đi, đừng huyên thuyên với trẫm! Tứ đệ ngươi có phải đang tìm ngươi hay không?"
Hoàng Phủ Bác vẫy tay, Hoàng Phủ Mông vừa quay đầu, quả nhiên thấy Hoàng Phủ Đông đứng cách đó không xa ngoắc tay với hắn.
"Tiểu Mị, ngươi trò chuyện với phụ hoàng trước đi, ta đi qua sẽ lập tức quay lại."
"Chuyện gì?" Vừa đi đến bên người Tứ đệ, mặt của hắn lập tức trầm xuống, nhíu nhíu mi.
"Đã tra ra được, hai lần tập kích nhị ca chính là bang phái "Hắc nha môn" trên giang hồ. Bình thường bang phái này chỉ phụ trách thám thính bí mật, rất ít ra tay đả thương người, trước đó càng không có giết người, bây giờ không biết vì sao lại theo dõi Nhị ca?"
"Lần đầu tiên là bị ta ép, đối phương mới ra tay bức hiếp tiểu Mị, lần thứ hai… Có thể chỉ là ra oai một chút?" Hoàng Phủ Mông sờ sờ cằm. "Nghe sai khiến của ai, tra ra được không?"
"Chuyện này nghe nói là đích thân bang chủ Hắc Nha Môn, bí mật đến kinh thành trước đó vài ngày, nhưng cụ thể tới nơi nào thì không ai biết rõ, ta gọi người đi tra xét, nói không chừng người gác cổng ở phủ Thái tử có thể tra được chút tin tức."
"Sẽ không đi phủ thái tử ." Hắn lạnh lùng cười: "Rùa đen rút đầu kia, trước giờ làm việc cẩn thận, tuyệt sẽ không cho phép thủ hạ đem loại nguy hiểm này tới địa bàn của mình, tra xét từ một vài bạn bè tri kỉ của Thái tử là tốt rồi, quan trọng nhất là, thời điểm trước khi ta rời kinh, phải tra ra mục đích của đối phương, nếu không ta sợ có thể bọn họ gây bất lợi cho tiểu Mị."
"Nhị ca… Thật sự là ngươi quá chiếu cố nha đầu kia rồi, ngươi không sợ Thu Hoằng tỷ ghen à?" Hoàng Phủ Đông vẫn đối với chuyện một bước lên trời của Chu Tĩnh Dương rất là bất mãn.
Hoàng Phủ Mông cười lạnh nói: "Nội tâm của Thu Hoằng tỷ ngươi nào có nhỏ như vậy? Huống chi tiểu Mị mới bây lớn? Bất quá ta chỉ xem nàng là tiểu muội muội thôi."
"Nàng không coi là nhỏ, tuổi này đã có thể kết hôn sinh con rồi." Hoàng Phủ Đông nhìn về phía Chu Tĩnh Dương, đột nhiên kinh ngạc hỏi: "A? Phụ hoàng nói với nàng cái gì vậy? Nhìn sắc mặt nàng khó coi như thế?"
Lời hắn còn chưa dứt, chỉ cảm thấy bóng người bên cạnh nhoáng một cái, bước chân đã vội chạy nhanh đi qua…
Nàng cho là mình đang nằm mơ, hoặc là bị vật gì đó đập vào đầu, nếu không vì sao đầu trống trơn, thật chóng mặt, ngay cả lời hoàng thượng nói cũng giống như gió thổi trên bầu trời?
"Tĩnh Dương, ngươi là quốc dân Đông Nhạc quốc, nếu quốc gia cần, ngươi có bằng lòng hiến thân hay không? Hiện tại ngươi là nghĩa nữ của trẫm rồi, trẫm cũng rất cần ngươi giúp đỡ, Thụy Lân Vương gia của Tây Nhạc tới cầu hôn, trẫm muốn gả ngươi đi, vun đắp chuyện tốt của hai nước, ý ngươi như thế nào?"
Lời Hoàng thượng nói, nghe rất là ôn hòa, nhưng có áp lực vô cùng, giống như mây đen, thoáng cái đã bao phủ trong lòng nàng, nàng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đứng không nói gì, như một tượng gỗ.
"Trẫm biết rõ trong lòng ngươi chưa có chuẩn bị, đột nhiên nghe an bài như thế sẽ khó tránh khỏi khiếp sợ, trẫm cho ngươi thời gian ba ngày suy nghĩ một chút, nhưng mà… Tĩnh dương, trẫm tin tưởng ngươi là hài tử hiếu thuận, sẽ không làm trẫm khó xử ."
Chu Tĩnh Dương không khỏi khẽ run, lảo đảo lui hai bước, vừa vặn ngã vào một lồng ngực rộng ngực.
"Tiểu Mị, xảy ra chuyện gì?" Tiếng nói của Hoàng Phủ Mông trầm thấp hữu lực từ trên đầu truyền xuống.
Nghe được thanh âm của hắn, lòng của nàng như bị người hung hăng đánh một roi, hốc mắt đau xót, nỗi lòng phức tạp dường như lệ nóng sẽ tràn khỏi mi, nhưng nàng chỉ dám cắn môi, cưỡng ép chính mình không rơi một giọt lệ.
Hắn biết nhất định phụ hoàng đã nói gì đó với tiểu Mị, nếu không nàng sẽ không đột nhiên trở nên trầm mặc như vậy, mặc cho hắn đùa như thế nào, nàng trước sau vẫn cúi thấp đầu, không chịu mở miệng.
Nhưng từ phụ hoàng cũng hỏi không ra chuyện gì, nôn nóng tra hỏi, phụ hoàng chỉ nhàn nhạt trả lời: "Không liên quan tới ngươi, yên tâm, trẫm đã nhận nghĩa nữ này, đương nhiên sẽ muốn tốt cho nàng."
Nếu là vì tốt cho nàng, vì sao tinh thần tiểu Mị có vẻ sa sút như vậy? Hoàng Phủ Mông không tin, thừa dịp không có người chú ý, hắn vụn