Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Không Lối Thoát

Yêu Không Lối Thoát

Tác giả: Lam Bạch Sắc

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341218

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1218 lượt.

nh mắt dừng lại ở thứ trên tay anh. Cô đột nhiên phì cười. “Không phải đấy chứ? Đã có chai Palmer rồi, anh còn mang Lafleur đến đây?”
“Hả?” Lần này đến lượt Lộ Chinh ngẩn người.
Lộ Chinh vừa vào phòng, Viêm Lương nói ngay: “Cám ơn anh!”
Lộ Chinh nhíu mày quan sát chiếc xe đẩy đúng ba giây. Sau đó, anh không nói gì, chỉ ngẩng đầu cười cười với Viêm Lương.
Ở một đầu hành lang ngoài phòng khách sạn, Tưởng Úc Nam tắt điếu thuốc trong tay, lặng lẽ rời đi. Điện thoại của anh rung lên, anh cũng không dừng bước.
“Tổng giám đốc, đã thỏa thuận xong rồi.”
“Cám ơn anh!”
“Tôi có thể hỏi một vấn đề không?”
“Xin anh cứ nói!”
“Tại sao anh lại đi nhiều vòng như vậy để giúp một người đàn bà, hơn nữa còn là vợ cũ của anh!”
Tưởng Úc Nam ngoảnh đầu, thật không may, bên cạnh anh chính là căn phòng của cô. Cửa ra vào khép chặt. Anh cụp mi mắt, muốn kìm nén tâm sự nào đó, nhưng rõ ràng chẳng ăn thua.
“Chỉ cần tôi còn sống một ngày, cô ấy vẫn là vợ tôi, là người thân duy nhất của tôi.”
Đúng vậy, nói “tình yêu” là quá nhẹ, cô là người thân của anh…
Người ở hành lang lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi. Ánh đèn trên tường chiếu xuống thân hình cô độc của người đó, cho đến khi anh đi khuất.
Ở trong phòng khách sạn. Hai chai rượu vang vẫn không đủ để chuốc say Viêm Lương. Sau tiếng chạm cốc “leng keng”, Viêm Lương ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch. Lộ Chinh ngồi dưới sàn nhà cùng cô chỉ nghịch ly rượu trong tay, nhìn Viêm Lương chăm chú. “Hôm nay có chuyện gì mà em vui thế?”
Viêm Lương lắc lắc ngón trỏ. “Bí mật.”
Lộ Chinh không truy hỏi, lại rót cho cô nửa ly rượu. Nhiệt độ trong phòng hơi thấp, Viêm Lương lạnh đến mức phải xoa cánh tay nhưng cô vẫn mặc kệ. Lộ Chinh thấy vậy liền đứng dậy. “Anh đi lấy áo khoác cho em.”
Khi Lộ Chinh cầm áo khoác quay lại, Viêm Lương dường như đã say khướt. Cô gục đầu xuống bàn trà, miệng lẩm nhẩm câu gì đó. Tấm thảm trải sàn trắng muốt càng tôn đôi mắt đen sáng rực của cô, nhưng anh không thể đọc ra điều gì từ đôi mắt đó.
Lộ Chinh ngồi xuống thảm, ghé sát tai mới phát hiện Viêm Lương đang hát. Đây là lần đầu tiên anh nghe cô hát, nếu tiếng ngâm nga như muỗi kêu này cũng được coi là tiếng hát. Lộ Chinh bất giác phì cười, đang định vỗ vai để cô hát to hơn nhưng nụ cười dần cứng đờ trên môi anh.
Muốn thoát khỏi cái bẫy do anh đặt
Nhưng lại lâm vào cảnh khốn cùng khác.
Em không có dũng khí quyết định thắng thua
Cũng không có may mắn trốn thoát.
Em như một quân cờ
Tiến lùi do anh quyết định
Em không phải tướng lĩnh duy nhất trong đôi mắt anh
Mà chỉ là một tiểu tốt xoàng xĩnh.

Tiếng hát nhỏ dần, Viêm Lương từ từ khép mi mắt.
Lộ Chinh tiếp tục uống chỗ rượu còn lại nhưng uống thế nào cũng không say, ngược lại càng tỉnh táo. Anh cúi đầu nhìn Viêm Lương, cô đã ngủ say.
Lộ Chinh xem đồng hồ đeo tay, nhẹ nhàng đứng dậy, bế cô vào phòng ngủ. Sau khi đặt cô xuống giường, do dự một lát, anh không bỏ đi mà ngắm cô một lúc lâu. Cuối cùng, Lộ Chinh cúi thấp người, như định hôn lên trán cô nhưng anh dừng lại, rồi đặt một nụ hôn lến khóe miệng cô.
Có lẽ đây không được coi là nụ hôn mà chỉ là con dấu thành kính. Tuy nụ hôn rất nhẹ nhưng Lộ Chinh phát hiện lông mi của cô đột nhiên động đậy. Biết cô đã tỉnh, anh ngồi bên giường, đợi cô không thể tiếp tục giả vờ, tự mở mắt.
“Hãy cho anh một cơ hội, cũng là cho bản thân em một cơ hội.” Lộ Chinh cất giọng dịu dàng.
“Em…”
“Đừng vội trả lời anh.” Lộ Chinh đứng dậy trước khi cô kháng cự, đẩy người anh. “Hằng năm, cả gia đình anh đều đi nghỉ vào dịp giáng sinh. Năm nay nhà anh quyết định đi Zurich. Anh đã hỏi trợ lý của em, lễ giáng sinh chắc em không bận. Nếu… đến lúc đó em đồng ý đi cùng anh, anh sẽ coi là câu trả lời của em.”
“…”
“Chúc em ngủ ngon!”
Lễ giáng sinh ngày càng đến gần. Cứ nghĩ đến đề nghị của Lộ Chinh, ngay cả Viêm Lương cũng không thể tự cho câu trả lời.
Ngày cô “thu lưới” cũng mỗi lúc một gần…
Càng là âm mưu dồn người vào chỗ chết thì ẩn giấu càng sâu, bề ngoài càng như không có gì. Về điểm này, Viêm Lương làm rất tốt.
Giang Thế Quân chọn ngày mùng Một tháng Mười một là ngày công bố sản phẩm mới. Phải là người kiêu ngạo đến mức nào mới chọn ngày tháng có khí thế “số một”? Tất nhiên, ngoài thời gian tổ chức họp báo, Giang Thế Quân giấu nhẹm mọi thông tin khác khiến sản phẩm mới của Lệ Bạc được che phủ bởi tấm màn thần bí.
Unique tổ chức họp báo ra mắt sản phẩm mới vào ngày mùng Ba tháng Mười một. Viêm Lương cũng giữ bí mật về sản phẩm mới như Lệ Bạc. Hai công ty rõ ràng đang ngầm đọ sức. Cuộc đua này đương nhiên không thể thiếu giới truyền thông thích đổ thêm dầu vào lửa. Đám phóng viên cả ngày tụ tập bên ngoài công ty của Viêm Lương, hòng túm được cô.
Viêm Lương cố ý để đám phóng viên bắt gặp nên ngang nhiên đi ra ngoài từ cửa chính. Đám phóng viên lập tức vây quanh.
“Viêm tiểu thư, Unique họp báo vào ngày mùng Ba tháng Mười một, Lệ Bạc tổ chức họp báo trước các vị hai ngày, đây rõ ràng là hành động khiêu khích. Liệu cô có nghĩ đến chuyện dời bu


Insane