80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Lại Từ Đầu

Yêu Lại Từ Đầu

Tác giả: Minh Nguyệt Tha Hương Chiếu

Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015

Lượt xem: 1341078

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1078 lượt.

có vẻ trịnh trọng, cô bèn thong thả ngẩng đầu lên nhìn bạn:
- Chuyện gì thế?
- Là thế này, thực ra mình cân nhắc chuyện này đã lâu rồi. Cậu xem , bọn mình cứ đi làm thuê làm mướn cho người ta mãi cũng không phải kế lâu dài. Mình ra trường mấy năm nay, tích cóp được ít tiền, mà cậu lại có khiếu thời trang, hai đứa mình mở tiệm bán quần áo đo cậu thiết kế, cậu thấy sao?
Phương Nghiên thoáng sững sờ, tuy thích thầm trong bụng, song cũng đôi phần đắn đo, lăn tăn:
- Ý kiến của cậu rất hay, nhưng liệu bọn mình có làm được không?
- Có gì mà không? So với mấy bộ kệch cỡm trên tạp chó, đồ cậu vẽ đẹp hơn khối lần
- Cậu thiên vị tớ, đương nhiên sẽ nói thế, nhưng đem ra bán thì liệu được mấy người mua?
- Cậu đừng do dự nữa, nhẽ nào cậu muốn đứng bán quần áo ở trung tâm thương mại cả đời thật à?
Phương Nghiên nghe rồi đăm chiêu mặt mày. Năm xưa, cô nghỉ học giữa chừng nên chưa cầm được tấm bằng trong tay, từ đó đến giờ đúng là rất khó để tìm được công việc ổn định mà có khả năng thăng tiến.
- Cậu chả trẻ trung gì nữa đâu, cứ tiếp tục thế này không phải kế lâu dài. Giờ bác khoog còn nữa, cậu nên nghĩ cho mình.
Nước mắt ngấp nghé bờ mi, Phương Nghiên không hiểu mình đang cảm kích Phó Nhã Lâm hay bởi nỗi chua chat dân tràn. Hồi lâu mới cười bảo:
- Được, để mình suy nghĩ đã, thực lòng cảm ơn cậu, Nhã lâm ạ.
Nghe Phương nghiên nói phải suy nghĩ Phó Nhã Lâm liền sốt ruột , rướn giọng hỏi:
- Ôi trời ạ, có gi mà phải suy nghĩ nữa?
Phương Nghiên lườm cô bạn, cười bảo:
- Thì vốn của chúng mình còn eo hẹp, vả lại mỗi đồng tiền đều là mồ hôi nước mắt, đương nhiên phải lên kế hoạch kĩ càng rồi.
Nghe vậy, PHó Nhã lâm mới tạm yên tâm, không hiểu sao, cô bỗng nhớ thời đi học, Phương Nghiên mua đồ chưa từng để ý giá cả. Cô bất giác rướn lên, nhìn Phương Nghiên của ngày hôm nay, đang ngồi đối diện mình cô ấy lúi húi thổi xiên đồ ăn, đợi nguội bớt rồi thong thả đưa lên miệng nhai, bất chợt, bụng bảo dạ Phó Nhã Lâm nao nao chả rõ hoài cảm hay bâng khuâng.
Thấy Phó Nhã Lâm chăm chăm nhìn mình, Phương nghiên tò mò hỏi:
- Sao thế?> làm gì mà cứ nhìn mình mãi thế?
Nghe cô hỏi, Phó Nhã Lâm mới sực choàng tỉnh, gượng cười bảo:
- Gì đâu, mình đang mải nghĩ, phải làm sao để mau có kế hoạch.
Khách khứa trong lán mỗi lúc một đông, hai cô gái chỉ tập trung ăn uống, không nói với nhau được mấy câu.
Phương Nghiên không ngờ rằng mình sẽ gặp lại người đàn ông cầm tập vẽ của mình vào chiều nọ. Hôm đó, cũng vào tầm tan ca, Trần Duyệt Nhiên hẹn cô xuống quán cà phê dưới lầu đợi, bảo có chuyện cực kì quan trọng. Chưa để Phương Nghiên nói trọn câu, Trần Duyệt nhiên đã nhanh tay cúp máy.
Phương Nghiên đành xuống đó đợi Trần Duyệt Nhiên, Quán cà phê bài trí đơn giản, theo phong cách thương gia điển hình, bàn ghế đẹp, màu gỗ, xếp liền nhau. Phương Nghiên ngồi cạnh tấm vách kính trong suốt quay ra đường, ngắm dòng người qua lại, Đang lúc thất thần, bỗng nghe một giọng nói mừng rỡ thốt lên bên tai:
- Anh nói mình sẽ gặp lại nhau mà,quả nhiên là thế.
Phương Nghiên quay ra, nghệt mặt nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt. Lòng tự hỏi phải chăng mình quen anh ta.
- Em không nhớ anh à?
Tuy hỏi vậy, song dường như anh không tin Phương Nghiên quên mình. Thậm chí còn nghi ngờ hỏi thêm:
- Em không nhớ anh thật à? Nhẽ nào lại vậy? anh đẹp trai sáng láng thế mà. Em nhớ kĩ xem
Nhìn vẻ sầu não nửa đùa nửa thật của anh, cộng thêm nụ cười đang dần lan rộng khiến Phương Nghiên càng thêm áy náy. Cô bèn cười trừ gượng bảo:
- Hôm đó cũng tầm này, em ngồi vẽ quần áo.
Vừa nói, anh ta vừa làm động tác vẽ vời. Vẻ mặt Phương Nghiên như sực tỉnh, cuối cùng cô đã nhớ ra, bèn mỉm cười bảo:
- Tình cờ thật
Anh ta không nói gì thêm, chỉ nhếch miệng cười, nhìn cô ra chiều thần bí. Cả hai chưa kịp mở lời, bỗng nghe tiếng Trần Duyệt Nhiên vọng lại:
- Á, chết thật , em xin lỗi, chỉ tại tắc đường.
Lời chưa dứt, cô đã trợn to mắt, ngạc nhiên nhìn Phương Nghiên và người đàn ông kia. Đoạn trỏ vào anh ta mà hỏi Phương Nghiên, :
- Chị, hai người quen nhau à?
Người kia lập tức tranh lời, không để Phương Nghiên kịp đáp:
- Đây là bí mật không thể tiết lộ
Vừa nói, vừa đưa hai tau làm động tác suỵt với Phương Nghiên, vẻ thì lém lỉnh và đắc chí, khiến cô không nén được cười.
Trần Duyệt Nhiên nhìn họ bằng ánh mắt nghi ngờ, rồi ném cho anh ta một cái lườm:
- Đúng là anh, Tô Nguyên Khải, cứ nhìn thấy con gái đẹp là sáng mắt bắt chuyện.
Nói đoạn, liền quay sang Phương Nghiên:
- Ông ấy không trêu chị chứ? Ông này chúa đời tự kiêu, chị đừng chấp
Phương Nghiên mỉm cười lắc đầu, rồi mới nỏi:
- Bạn tìm mình có chuyện gì thế?
- Là thế này chị ạ.
Trần Duyệt Nhiên chỉ vào người đàn ông vẫn còn nấn ná kia:
- Đây là Tô Nguyên Khải, anh họ em, cũng vừa hồi hương chưa được bao lâu,n hờ em giới thiệu bạn bè để làm quen. Thoạt đầu chưa kịp nói rõ với chị, chủ yếu sợ chị biết rồi, lại không muốn đến.
Trần Duyệt Nhiên làm vẻ nửa áy náy, nửa nũng nịu với Phương nghiên rồi tiếp tục phân