Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Có Thể Là Yêu

Chỉ Có Thể Là Yêu

Tác giả: Hân Như

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1341386

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1386 lượt.

n hiện.
Dấu vết của sự trinh nguyên ấy cứ luôn ám ảnh anh, day dứt anh, khiến
anh không thể nào lãng quên được quá khứ.

Anh đã gần như phát điên lên khi phát
hiện ra rằng cho tới trước khi ở bên anh, Nhi vẫn còn là một cô gái
nguyên vẹn. Anh đã suýt giết chết cái kẻ khốn nạn đã gây ra tất cả mọi
chuyện, nếu như Khánh không nhắc anh rằng anh cần phải đi tìm cô. Cô đã
lựa chọn ra đi vì thấy có lỗi với anh, đừng biến sự ra đi đó thành nỗi
căm thù, để rồi lạc đường mãi mãi.

Cái màn kịch mà anh đã được xem qua cuốn phim ấy, cuối cùng chỉ nhằm vào anh. Hắn cũng hiểu, điểm yếu của anh
chính là Thảo Nhi, và hắn đã làm điều đó thật xuất sắc. Một mũi tên bắn
trúng giữa tim anh, làm anh không sao gượng dậy được. Đối với Thảo Nhi,
hắn cũng không phải là không coi trọng, nên hắn mới không cam tâm xâm
phạm đến thân thể cô. Hắn đã từng được Nhi không tiếc thân mình để che
chở, và với hắn, cô gần như là một thánh nữ bất khả xâm phạm. Hắn làm
thế, vừa có thể trả thù anh, lại vừa có thể một tay cướp đi người anh
yêu.

Ra tù, anh muốn đi tìm lại Nhi, nhưng My Vân thà chết cũng không chịu hủy đám cưới. Xét cho cùng, người con gái
đáng thương ấy đã trở thành nạn nhân của tính kiêu ngạo và sĩ diện của
anh. Anh chấp nhận lời cầu hôn của Vân với ý nghĩ điên rồ là sẽ trả thù
được sự phản bội của Nhi với mình, không dễ dàng gì để phủi tay trước
tất cả được.

Nhưng tình yêu và sự trung thành tuyệt
đối đã giúp anh chiến thắng mọi sự ràng buộc, anh quyết tâm ra đi để
giúp mình thoát khỏi sự trớ trêu của số phận. Anh ra đi để một ngày nào
đó có thể quay về để đi tìm người quan trọng nhất của cuộc đời anh.

Và rồi đã gần ba năm trôi qua, ba năm
sống trong nỗi đau của quá khứ cuối cùng cũng qua. Trong suốt thời gian
đó, Khánh, Tú Linh và Tùng vẫn không ngừng tìm kiếm Thảo Nhi. Có lúc
tưởng chừng đã đến rất gần cô, nhưng họ lại phải thêm một lần thất vọng. Cô đã nhanh nhẹn xóa hết mọi dấu tích về sự tồn tại của mình.

“Phịch”

Long quay lại. Cậu bé đáng yêu khi nãy
nằm sóng soài dưới thảm cỏ xanh mướt. Nó ngẩng đầu lên nhìn anh mếu máo, nhưng tuyệt nhiên không khóc. Ba của đứa trẻ đang trao đổi với một ai
đó và không để ý đến con nữa.

Đây là một khu nhà nghỉ cao cấp. Bãi cỏ
nơi anh đang đứng chính là nơi để du khách đi dạo. Ngược lên phía trước
sẽ vào đến rừng thông. Nếu không phải đến đây đón người thì giờ này anh
dã về Sài Gòn rồi. Vừa mới đặt chân xuống sân bay, Khánh và Linh đã gọi
ngay anh lên Đà Lạt để làm cuộc hội ngộ với đội đua sau ba năm vắng
bóng.

Long mỉm cười, quay lại, nâng cậu bé dậy và bế lên nựng:

- Chú bé dũng cảm lắm, ngã mà không khóc. Ba cháu bỏ rơi cháu à?

Thằng bé nhìn anh, đôi mắt ngơ ngác, rồi nó bá lấy cổ anh, toét miệng cười :

“Ba, ba...”

Anh hôn lên má nó rồi bế nó tiến về phía ba nó. Người đàn ông lúc này đã quay ra và đưa mắt tìm con. Thấy anh
tiến lại, anh ta có vẻ kinh ngạc lắm, anh ta rảo bước lại phía anh.

- Cháu bị ngã ở đằng kia. Trẻ con hiếu động, anh đừng nên để nó ở một mình.

- Vâng, tôi sơ ý quá !- Anh ta đón con
trai từ tay anh- Cảm ơn anh. Mà hình như anh chính là vị khách đến đây
bằng chiếc xe Windy nổi tiếng sáng nay đúng không?

- Tôi đến đón một người của đoàn quay phim Angel. Họ đang quay quảng cáo ở đây đúng không ?

- Đúng vậy. Sáng nay họ quay lại cảnh đầu ở bên kia đồi. Chắc họ cũng sắp về rồi. Nhưng anh đón ai vậy ?

- Trợ lý đạo diễn, cô Minh Hạnh.

- Cô Hạnh thì tôi biết. Anh là bạn trai cô ấy à ?

- Không, có người nhờ tôi đến đón cô ấy về. Anh cũng là du khách hay là người ở đây?

- Tôi là người ở đây.

Anh ta vừa nói dứt câu thì ở đằng sau có tiếng phụ nữ nghe vẻ chua ngoa, đanh đá :

- Đến giờ ăn rồi mà hai ba con các người còn lang thang ngoài này à?

- Phương à? Anh vào ngay đây.

- Đưa con tôi đây.

Chị ta liếc Long một cái sắc lẻm, đón
lấy cậu con cưng rồi đi về phía khách sạn. Chị ta khá đẹp, dù bây giờ có tuổi nhưng vẫn không thể phủ nhận được điều đó. Gương mặt phong trần,
hơi phớt, dường như là bao cay đắng của cuộc đời này chị ta đều đã trải
qua. Đôi mắt thì lúng liếng, cặp môi mỏng tang và cái miệng có vẻ hơi
chua ngoa, nhất là với chồng.

Một nhóm người với đủ thứ dụng cụ xuất
hiện ở phía xa xa. Họ đang tiến lại với một thái độ vô cùng hồ hởi. Khi
họ đến gần hơn, Long nhận ra Minh Hạnh trong bộ đồ Jeans dễ thương y như ngày trước. Khi anh đi, Hạnh vẫn đang du học ở nước ngoài. Hiện nay cô
làm cho một công ty quảng cáo có tiếng ở Hà Nội. Minh Hạnh ôm chầm lấy
anh, hớn hở :

- Ôi trời ơi, em mà lại được anh Long
lên tận đây đón về thế này nữa. Bao nhiêu năm rồi mới được gặp anh. Chắc ông anh em mà không kết hôn thì anh không thèm quay về đâu nhỉ ?

- Thôi nào, em làm anh gãy cổ bây giờ.- Long bật cười- Không ngờ em lớn nhanh vậy.

- Anh mới là người thay đổi chứ. Ngày xưa anh bất khuất lắm mà.

Sau khi liến thoắng một hồ


Polaroid