
Tác giả: Leonardo de Bear
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341638
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1638 lượt.
ắng suốt nên nhà cửa lạnh lẽo, nhà thì rộng, chỗ thì thừa nhưng
lại không biết tìm ai. Vậy em tới chỗ đó ở là hợp nhất, vừa hợp với ý
muốn của cả em và anh chị nữa! Em có thể yêu cầu kiểm tra các giấy tờ
cần thiết!…
Một lát sau:
- Vậy thì em tin anh chị.
- OK, chúng ta kí hợp đồng và cam kết luôn nhé!
…
Quán bar, 12 giờ đêm, ồn ào và náo nhiệt. Ngáp dài một cái, Tuấn Anh vươn vai đứng dậy, lê cái thân còm tới bàn số 4 quen thuộc.
- Chào anh, Zenka
- Sao hai cậu không đi về đi, ở đây mãi làm gì?
- Về nhà thì cũng đâu có ai, ở đây vui hơn nhiều!
- Thế thì ít nhất cũng phải lo cho thằng Dương, nó còn phải học hành!
- Lo làm gì hả anh? – Dương chen ngang – Đằng nào thì em cũng thi xong rồi, em đi chơi chút cũng được mà!
- Nhưng không phải ở quán bar! – Tuấn Anh chán nản
- Em đủ tuổi rồi mà! Anh Linh, anh không đỡ cho em phát nào thế!
- Thì em thừa biết tính của anh ấy rồi còn gì, có đuổi em đi mai anh
ta lại mò vào mấy quán game lôi em về rôi lại phải để em ở đây thôi!
- Đừng có nói lung tung, nơi này dẫu sao cũng không nên ở lâu, rồi sẽ nhiễm thói hư của đám ăn chơi.
- Anh không nhiếm thì sao tụi em nhiễm được? – Dương cự cãi.
- Không nói nhiều! – Tuấn Anh cắt ngang – Ít đến đây thôi!
- A! Có người quen kìa! – Linh đánh trống lảng
Từ phía cửa Minh và Loan nhanh chóng len qua đám đông tới chỗ họ.
- Chào mọi người! – Minh cười
- Chào anh, chào chị dâu ạ!
- Này Zen, em không phải làm việc bây giờ à?
- Đang giải lao một lát ạ!
- Èo, anh Zen đúng là chỉ “NGOAN” với mỗi anh Minh thôi! – Linh châm chọc
- Biết sao được nó có mỗi ông anh trai này thôi mà! Không kính anh thì kính ai được!
- Tuấn Anh nghĩ sao nếu em có roomate nhỉ? – Loan hỏi.
- Sao cũng được? Em có phải chủ nhà đâu!
- Em chỉ đang CỐ GẮNG thành chủ nhà thôi – sao em không nói vậy?
- Nhưng anh cũng không đồng ý bán.
- Anh có, nhưng em phải lấy vợ đã.
- Rõ vớ vẩn, sao anh CỨ nghĩ tới việc đó nhỉ?
- Thế tại sao em lại KHÔNG nghĩ tới việc đó nhỉ?
- Không thích!
- Hai anh em thôi cãi nhau đi! Bây giờ, chị báo cho em 1 tin là em có
người ở cùng rồi đấy nhé, không được buông thả như trước nữa, mà cũng
không được đuổi người ta đi đâu!
- Mọi người làm như em sống “sa đọa” lắm ấy! Tự ý quyết định như thế thì hỏi em làm gì?- Nói rồi Tuấn Anh quay bước đi.
- Cái thằng này, anh nó đến mà nó không gọi rượu lại còn dám bỏ đi nữa chứ?
- Đằng nào thì anh cũng không uống được? Anh còn lái xe cơ mà? Về sớm cho em mừng!
- Thế đấy, nó nói với anh nó như thế đấy có bực không cơ chứ!
Minh ném cái lườm của anh về phía cậu em như cây tre di động đang đi về phía quầy.
- Thằng đó lại không chịu nhuộm lại tóc rồi, lại còn để dài nữa chứ.
- Anh than làm gì, em thấy đẹp mà, với lại tóc như thể lúc cậu ấy chơi đàn sẽ có cá tính hơn.
- Cá tính gì chứ? Trông như con gái ấy!
- Đẹp ngang ấy chứ ạ! – Linh xen ngang - Mấy hôm trước anh chị không tham gia sinh nhật quán nên không biết đấy thôi.
- Đúng, hôm đấy anh Zen bị hóa trang thành Cinderrella phải nói là cực hợp.
- Lại còn có chuyện đó cơ à?
- Nhưng Cinderrella đó chỉ ngáp suốt rồi 5 phút sau là biến thôi.
- Tiếc lắm ấy, chưa chụp được kiểu nào!
- Chán thế! Chụp được thì anh sẽ lôi nó đi ra tiệm, GỌT TRỌC luôn!
- Chứ không phải anh cũng đang tò mò cậu nhóc “đẹp” tới mức nào sao? – Loan đùa.
- Ừ thì có! – Minh thành thật – TIẾC NHỈ?
- Anh em cùng 1 ruộc nhưng lại ra oai với em mình, sợ quá đi! – Linh và Dương đồng thanh trêu lại.
Huyền lững thững bước vào thang máy, chân cô đau nhức, vì nghĩ tới việc có nhà để ở nên cô đã “thế chấp” cả laptop, điện thoại và ít nữ trang. Cái va li đã nhẹ đi nhưng cô thấy tiếc đám đồ hàng hiệu
của mình.
- Có chỗ để ở là may rồi! – Huyền tự an ủi.
Thang máy dừng ở tầng 13, xoay chìa khóa mở cửa, không có ai ở nhà,
Huyền đặt túi đồ xuống. Quả đúng như anh Minh nói nhà khá rộng với một
phòng khách lớn cùng bộ salon màu trầm, nhà bếp cũng rộng. Cô để đồ cạnh ghế, phân vân tự hỏi mình nên làm gì. Anh Minh nói, roomate của cô
thường làm việc tới sáng, ở nhà một lúc rồi lại đi. Nếu người đó không
về thì mình không nên tùy tiện đụng vào thứ gì, mình sẽ đợi bạn ấy về
vậy – Huyền tự nhủ. Chờ mãi, không cưỡng lại cơn buồn ngủ, cô bắt đầu gà gật rồi ngủ quên lúc nào không biết.
5 giờ sáng uể oải về nhà, Tuấn Anh thấy một chiếc va li lạ cạnh cửa và
một người đang nằm ngủ trên ghế. Bạn cùng phòng à – Tuấn Anh nghĩ – hóa
ra 2 vị đó làm thật cơ đấy. Tiến tới gần người đó, định gọi người đó
dậy, cậu đột ngột khựng lại. Con gái? Cô ta làm gì ở đây? Anh Minh bị
nhầm lẫn giới tính hay đang đùa thế này? Tuấn Anh lấy điện thoại, bấm
máy, đầu dây bên