
Tác giả: Leonardo de Bear
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341704
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1704 lượt.
r/>
- Không có ở đây!
- Không có thì anh phải “thế chân” vào chỗ đó đấy!
- Không có ở đây là vì nó ở ngoài sân mà!
- Anh vất quà ở ngoài sân sao?!!!…
… …
- Cái hình nộm người tuyết này chẳng giống em ở điểm nào cả!
- Nó tròn thế này còn gì?
- Zenka!!!!! Anh lại trêu em chứ gì?
-----------
- Zenka này, anh đã có mẫu người lý tưởng chưa?
- Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này vậy?
- Để em phấn đấu ấy mà, em sẽ phấn đấu để trở thành cô gái mà anh thấy là lý tưởng của mình!
- Lãng xẹt!
- Sao lại lãng xẹt??? Lãng mạn chứ?!!
- Vì anh không có… à… thật ra thì… em cũng không cần phải làm thế!
- ???
- Vì em là người đó mà!
- ?!!?!!
- Anh không có mẫu người nào hết, nếu có… thì là em… là tất cả những gì thuộc về em…
- Vậy là…
- Vậy là gì?
- Zenka sẽ yêu em từ từng phân tử DNA một phải không?
- Vậy thì sẽ vất vả lắm, làm sao anh yêu được cả tóc rụng, tế bào da chết của em hàng ngày được!
Có ai đó đang nhăn mặt còn ai kia thì cố để không cười thành tiếng.
------------
- Anh có bao giờ thấy một cô gái nào đó rồi nghĩ rằng “giá mà người yêu mình giống cô ấy” ở một điểm nào đó không?
- Thế thì anh sẽ nghĩ ngược lại “giá mà cô ấy giống người yêu của mình thì tốt”!
- Hả? Vì sao?
- Thì không cần làm gì hết, tự khắc người ta sẽ chạy theo!
- Không được!!!!!! EM KHÔNG CHỊU ĐÂU!!!!!!!!!!
Một ngày, sau giờ học, Tuấn Anh lang thang trên những con phố trước khi tới bệnh viện của Hoàng thì điện thoại reo.
- Tuấn Anh à? – Giọng Hoàng có chút vội vã – Em ghé qua phòng anh ngay bây giờ nhé!
- Em sắp tới nơi rồi!
- Lên gặp anh luôn, có chuyện này khá quan trọng!
- Vâng!
Mở cánh
cửa kính mờ bước vào phòng làm việc của Hoàng, anh đã đi đâu đó mất một
lúc, Tuấn Anh ngồi tận hưởng chút hơi ấm tỏa ra từ chiếc quạt sưởi.
Hoàng là một người bận rộn nên việc anh đột ngột gọi cho cậu khiến cậu
biết đây là chuyện có mức độ hệ trọng. Băn khoăn không biết nên làm gì
trong thời gian chờ đợi, Tuấn Anh pha thêm coffee vào bình cho anh rồi
xem lướt qua vài bệnh án anh để ngỏ bên mép bàn. Lát sau, cánh cửa kính
lại bật mở:
- Em có thấy gì thú vị không?
- Em nghĩ là mình chưa đủ khả năng để biết có gì là thú vị trong những tập hồ sơ này đâu ạ!
- Dạo này em vẫn học tốt chứ?
- Nhờ anh giúp đỡ nên hầu như em không gặp khó khăn gì.
- Anh có
giúp em điều gì đâu, câu hỏi nào anh không biết anh đều đẩy cho người
khác trả lời đó thôi, mà năm nay em vẫn làm cán sự lớp nhỉ? Em có chút
thời gian nào rỗi rãi không?
- Em có thể sắp xếp thời gian được, nhưng có chuyện gì thế anh?
- Anh có
chú ý tới vết thương trên đầu em, em nói không nhớ gì về vết thương đó,
anh cũng không làm cách nào giúp em nhớ lại được nên anh đã đi tìm người nhớ về nó! Có một số kết quả!
- Vậy sao ạ?
- Cũng
không biết là có duyên hay không, trong 3 năm nhờ vả tìm kiếm thông tin
về nó… suốt 3 năm qua anh thấy chán nản khi không bệnh viện nào có bệnh
nhân như em, không tìm thấy bất cứ ca bệnh nào tương tự và phù hợp với
tình trạng của em. Thế rồi một hôm khi bạn đại học của anh, anh Trí đi
công tác tại Điện Biên lại nghe được một trường hợp về một đứa bé bị
thương nặng ở đầu cách đây 23 năm, vị trí vết thương khá khớp với yêu
cầu. Anh nghĩ em nên bỏ chút thời gian để tới đó xem qua tình hình.
- Cảm ơn anh, lúc nào anh cũng lo lắng cho em!
- Không có gì đâu, anh nghĩ điều đó sẽ tốt cho em, em không nghĩ thế sao?
Tuấn Anh
im lặng một cách khó hiểu, Hoàng tò mò nhìn lom khom vào mặt cậu em,
chính anh cũng không biết cậu đang nghĩ gì, lát sau, cậu ngẩng đầu lên
nhìn anh với ánh mắt khá buồn:
- Anh giúp em có một cơ hội để tìm ra em là ai vậy mà… em lại chẳng có chút nhiệt
tình nào cả… Em mong muốn mình có một quá khứ nhưng lại sợ chính quá khứ bị mất đó vì nó có thể thay đổi quá nhiều thứ.
- Đúng, nó có thể thay thế thân phận của em, em có thể có cơ may có một gia cảnh
tốt hoặc ngược lại, cho dù như vậy thì em cũng sẽ gặp chút khó khăn,
nhưng anh và mọi người thì vẫn tin tưởng em, em nhớ chứ?
- Không
thể tránh được suy nghĩ “nhìn mặt mà bắt hình dong” anh à… Em đã từng
tới Trung tâm bảo trợ xã hội và thấy nhiều đứa trẻ ở đó bị chính những
người sống cùng một không gian khinh ghét chỉ vì những sai lầm của bố mẹ chúng… cho dù lỗi không ở bọn nhỏ nhưng họ vẫn nghĩ rằng những điều xấu là có-thể-di-truyền được.
- Anh hiểu… nhưng em cứ sống như bây giờ chưa chắc đã tốt!
- Trước
đây, em đã từng nghĩ tới việc đăng một mẩu tin nào đó trên các phương
tiện truyền thông để tìm người thân… biết đâu có ai sẽ nhận ra em… nhưng rồi em lại không làm…
- Thế sao, ch