
Tác giả: Leonardo de Bear
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341699
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1699 lượt.
ắc lúc đó em còn nhỏ đúng không?
- Vâng, khoảng lớp 11.
- Vậy lý do là gì?
- Là việc
đặt niềm tin vào hơn 84 triệu người dân trên toàn Việt Nam để trả lời
cho một câu hỏi mà chính em cũng không chắc câu trả lời đó là đúng hay
sai … (thằng này hâm toàn phần!)
- Vậy thì
đặt niềm tin đó vào ít người thôi nhé, bây giờ là gia đình em, anh, anh
Trí, và vị bác sỹ già đó, nếu không tìm ra thì chúng ta sẽ tìm tiếp!
- Anh nhiệt tình thật!
- Với em
nếu không nhiệt tình chắc em không chịu làm gì đâu! Em cũng nên tích cực lên, hi vọng về một điều gì đó cũng tốt, đừng gò ép bản thân, nếu em
không thấy thoải mái thì để khi khác!
- Không
sao đâu ạ! Anh đã nói cuộc sống thì phải tiến về phía trước, dẫu sao có
ai kháng lại được chuyện mặt trời sẽ mọc ngày mai!
- Em nghĩ được như vậy là tốt, hết kỳ thi rồi em nên tranh thủ thời gian đi một chuyến!
- Vâng!
-----====------
Lặn lội
một quãng đường xa, một buổi sáng thứ hai, lẫn trong sương mù phủ kín
không gian, Tuấn Anh bước xuống khỏi bến xe rồi bắt tiếp một chuyến khác để tới nơi hẹn với vị bác sỹ già. Đường đi không thật sự bằng phẳng,
nhiều khúc quanh, dù lên Điện Biên từ rất sớm nhưng khi đặt chân tới căn nhà cấp 4 hai gian ghi dòng chữ “Trạm xá xã V” thì đã là buổi trưa.
Trạm xá khá vắng vẻ nằm yên bình nơi lưng chừng núi, thoáng đưa mắt qua
cậu nhận ra có bóng người đang cặm cụi ngồi bên bàn làm việc.
- Xin lỗi bác, cháu tới tìm bác sỹ Lữ Văn Thể.
Vị bác sỹ già bỏ cặp kính ra khỏi mắt rồi ngẩng lên nhìn cậu một lượt, ông chậm rãi nói:
- Cháu là người quen của cậu Trí phải không?
- Vâng, cháu là Tuấn Anh.
- Ngồi đi cháu, đi đường xa vậy có mệt không?
- Cũng không mệt lắm ạ!
- Bác là Thể.
- Chào bác, hi vọng cháu không làm phiền gì bác nhiều!
- Không sao, dù gì cũng sắp là đồng nghiệp với nhau cơ mà, cậu Trí có nói qua chuyện của cháu.
- Vâng!
- Quả thật là cách đây 23 năm ở vùng này có một đứa trẻ 4 tuổi bị trượt chân ngã
xuống vách núi, vết thương khá nặng, chắc cháu có nghe các cậu ấy nói
qua rồi phải không?
- Vâng!
- Cũng khó để xác định liệu cháu có đúng là đứa bé đó, vì hôm đó bố mẹ đứa trẻ đưa nó tới bệnh viện rồi không nay gặp cơn lũ, thằng bé thì bị cuốn đi… nên bác nghĩ cháu nên ở đây tối nay, sáng mai chúng ta lên đường tới gặp
họ.
- Họ ở xa đây phải không ạ?
- Cháu sốt ruột sao? Ở đây không giống như dưới xuôi đâu, giao thông đi lại chưa
thuận tiện, nhà họ cách đây có 2 quả đồi nhưng đến được đó thì mất nửa
ngày đấy! Cháu nên nghỉ cho lại sức, sáng mai chúng ta lên đường cũng
không muộn!
- Bác nói vậy cháu xin nghe, làm phiền bác hôm nay rồi ạ!
- Không sao… cứ tự nhiên như ở nhà!
Sáng sớm
hôm sau, Tuấn Anh theo chân vị bác sỹ len lỏi theo con đường mòn dưới
những tán cây tới nhà vợ chồng San mà theo lời kể của vị bác sỹ họ đã
mất con cách đây hơn hai chục năm.
- Bác này, cháu có một chút lo lắng!
- Có chuyện gì vậy? - Ông ôn tồn hỏi.
- Cháu
không nhớ cháu là ai, nhưng con trai họ đã mất lâu rồi, liệu cháu có vô
tình đụng tới nỗi đau của họ cách đây đã lâu như vậy hay không?
- Vậy thì
chúng ta nên thử, bác cũng có nói qua về chuyện cháu có lẽ trạc tuổi con trai họ nếu thằng bé còn sống, họ cũng muốn gặp cháu một lần, có thể
không là ruột thịt nhưng cũng cùng một vết thương, dẫu sao cũng là một
lần gặp… sắp tới nơi rồi đấy… Anh San có nhà không thế… tôi tới đây…
- Đây… Cháu chờ bác từ sớm rồi… bác vào nhà cho khỏi lạnh…
…
Ông Thể
nhấp chén trà nóng trên tay còn Tuấn Anh cậu chỉ nhận rồi cầm trên tay,
lưỡng lự một lát rồi cũng nhấm nháp tách chè nóng một chút. Căn nhà của
vợ chồng San khá đơn giản, chỉ là một căn nhà cấp 4 nhỏ ngăn ra làm 3
buồng, một phòng khách và hai phòng ngủ. Trong một góc nhà, có một cô
con gái khoảng 13 tuổi đang ngồi học, chốc chốc lại ngước đôi mắt trong
veo của mình nhìn lén Tuấn Anh một cái.
- Cháu lớn nhà anh đi học chưa về hả?
- Vâng,
cháu năm nay học lớp 12, chiều còn học thêm nên chưa về, còn mỗi con nhỏ ở nhà, may mà có tụi nó… nếu không vợ cháu chẳng chịu nổi sau khi thằng Ngạn mất… mới đó mà đã hơn hai chục năm rồi còn đâu… nó mất rồi… mãi
tụi cháu mới sinh thằng lớn…
- Vậy… con trai chú đã mất thật rồi ạ? – Tuấn Anh bất chợt lên tiếng.
- Cháu đây là…
- Thì như tôi đã nói với cô chú rồi đấy… cậu ta trạc tuổi thằng Ngạn… lại không nhớ gì…
Chú San nhìn Tuấn Anh một lượt rồi lại thở dài:
- Khi bác nói thế tụi cháu cũng hi vọng lắm, nếu nó còn sống thật thì tốt… nhưng…
Vừa đúng lúc ấy, vợ San từ sau nhà đi vào:
- Ơ… có phải tiếng bác Thể đấy không?
- Tôi đây… thím vừa đi đâu về thế?
- Cháu lên trên kia chặt bụi măng… bác Thể ở ăn cơm với nhà cháu nhé…
- Thế thì làm phiền chú thím quá!
Toan nói