
Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi
Tác giả: Hồng Cửu
Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015
Lượt xem: 1341106
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1106 lượt.
o ngạo không coi ai ra gì... mắt nhìn thẳng đi nhanh
về phía trước.
Ra đến cửa Vĩ Sĩ, tôi thấy chiếc xe xa hoa của Đỗ Thăng đã đậu sẵn ở đó chờ
“thánh giá” (là
chỉ vua đến).
Đỗ Thăng đến bên cạnh chiếc xe, nhìn tài xế nói: “Ông Trương, tôi sẽ tự lái xe
buổi chiều và tối, ông trở về đi”. Tài xế Trương liền giao chìa khóa cho Đỗ
Thăng, lễ phép cười cười với tôi rồi xoay người rời thẳng.
Đỗ Thăng đi đến cửa xe bên ghế phụ, ra vẻ không để tâm giơ tay lên mở cửa xe
ra, sau đó đi vòng qua, ngồi vào vị trí lái xe. Lòng tôi nóng lên, hiểu ra Đỗ
Thăng đây là đang mở cửa xe cho tôi.
Tôi duyên duyên dáng dáng bước lên xe, vừa muốn đóng cửa xe thì thấy Đỗ Thăng
với tay qua người tôi, bàn tay to duỗi ra, “ầm” một tiếng, giúp tôi đóng cửa xe
lại, sau đó lại cúi đầu, thắt dây an toàn cho tôi.
Nhìn mấy động tác liên tiếp này của Đỗ Thăng, tôi có chút ngây ngẩn, cả người
chìm đắm trong hương vị ngọt ngào được người yêu dốc lòng che chở!
Đỗ Thăng thắt dây an toàn cho tôi xong, nhìn biểu tình ngây ngốc của tôi, không
nhìn được cười rộ lên, cúi người hôn tôi một cái hỏi: “Nha đầu, lại ngẩn người
vì cái gì?”.
Tôi quay đầu nhìn về phía Đỗ Thăng, thấy khuôn mặt anh tuấn yêu nghiệt nở nụ
cười sán lạn giống như hoa đào nở rộ, lại có chút không tránh khỏi nhìn ngây
ngốc.
Đỗ Thăng thấy bộ dáng buồn cười của tôi, tay gõ nhẹ lên chóp mũi tôi nói: “Tiểu
nha đầu, không phải bị diện mạo tuấn mỹ của Đỗ ca ca làm cho kinh động đấy chứ
Tôi vốn đang mất hồn, nghe xong câu nói “buôn dưa của bang chủ lão Vương” (cái này là 1
sự tích, lão Vương vốn là 1 người bán dưa vào thời xưa, luôn raohen dưa mình
ngon và cho thử để người khác chú ý, nên dưa bán rất đắt, sau này người ta dung
lão Vương buôn dưa để chỉ những người chuyên tự khen mình), thoáng cái liền tỉnh táo lại. Tự mình khen mình mà
mắt cũng không chớp a!
Tôi làm ra vẻ si ngốc giống như các fan vô điều kiện sung bái thần tượng, mãnh
liệt gật đầu nói: “Đỗ ca ca à Đỗ ca ca, anh càng nhìn càng ngon. Giống bánh bao
nóng hổi vừa ra lò ở Tây trạch viên! Em chỉ muốn cắn một ngụm!”
Đỗ Thăng cười ha ha, thật vui vẻ nói với tôi: “Phẩm Phẩm, sao em có thể làm anh
luôn vui vẻ như vậy chứ!” Nói xong, hung hăng mút môi tôi một cái, sau đó vẻ
mặt sủng nịnh nhìn tôi bảo: “Đi, Đỗ ca ca mang cái “bao cơm nhỏ” này đến Tây
trạch viên ăn bánh bao!”.
Đỗ Thăng nhanh như chớp khởi động xe. Anh chỉ lái xe bằng tay trái, tay phải
anh nắm lấy tay trái tôi, mười ngón tay đan xen, không tách rời.
Nhìn Đỗ Thăng mấy ngày nay hết mực yêu thương, che chở cho tôi, tôi nghĩ trong
nội tâm người đàn ông này nhất định là đã yêu thích tôi rồi!
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, nhịn không được vụng trộm ngây
ngô cười một mình. Nâng đôi bàn tay giao nhau của chúng tôi lên sát bên miệng,
nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay trắng nõn của anh. Đỗ Thăng bị tôi hôn, mỉm cười
quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt ôn nhu như nước.
Dừng xe trước đèn đỏ, Đỗ Thăng dùng tay phải đang nắm tay tôi, dùng sức nhéo
nhéo tay trái tôi. Tôi bị anh nhéo cười khanh khách. Đỗ Thăng cũng cười, vừa
cười vừa nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Phẩm Phẩm, anh yêu em!”
Trong khoảnh khắc, tôi lại trở nên ngây ngốc
Trong lòng giống như bị đổ vô số hũ đường, ngọt ngào tột đỉnh!
Đến Tây trạch viên, Đỗ Thăng ngừng xe, cùng tôi tay trong tay đi vào quán. Sau
khi ngồi xuống, Đỗ Thăng chăm chú nhìn tôi nói: “Phẩm Phẩm, vì sao em phải giấu
giếm việc ở chung với anh, em có thấy vừa rồi chúng ta cùng nhau tay trong tay
đi vào cảm giác thật thích không? Vì sao em không muốn cho người ta biết chúng
ta đang yêu nhau?”
Tôi nhìn Đỗ Thăng với ánh mắt tội nghiệp nói: “Trong mắt người khác, anh rất vĩ
đại, em chỉ là một nữ sinh bình thường, nếu người ta biết chúng ta đang yêu
nhau, nhất định sẽ nói ra nói vào, em sợ em không chịu được những lời bàn tán
linh tinh rối loạn đó”
Đỗ Thăng yêu thương vuốt ve hai má tôi, ôn nhu nhìn tôi nói: “Nha đầu ngốc, ai
bảo em bình thường? Phẩm Phẩm, có bao nhiêu người yêu em, em biết không. Em
chính là tiểu yêu tinh có “câu hồn thuật” mà!”
Lời nói của Đỗ Thăng làm tôi trầm luân. Mang tâm tình kích động không màng “máu
chảy đầu rơi”, chết không chối từ, tôi đem dâng lên đôi môi đỏ mọng. Đỗ Thăng
thuận thế ôm chặt tôi vào trong ngực, nhiệt liệt kích hôn!
Khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn tiến vào, tôi cùng Đỗ Thăng còn đang hôn nóng
bỏng, bừng bừng khí thế. Nhân viên phục vụ bị cảnh nóng của chúng tôi cả kinh
kêu lên một tiếng, vừa vội vàng chạy ra ngoài, vừa liên tục không ngừng nói:
“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!”.
Tôi ngượng ngùng đứng lên, lui về phía sau né tránh môi Đỗ Thăng. Đỗ Thăng
không cam chịu liền như vậy kết thúc nụ hôn này. Anh v một bàn tay đỡ lấy gáy
tôi, làm tôi không đường thối lui, sau đó bá đạo tiến hành nốt nụ hôn nồng
nhiệt đang dang dở.
Thật vất vả lắm mới hôn xong, môi tôi lại sưng lên. Tôi đưa tay sờ sờ đô