Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Tác giả: Hồng Cửu

Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015

Lượt xem: 1341107

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1107 lượt.

t đêm. Tôi “cây ngay không sợ chết đứng” tự nói với mình tôi đây là
chăm sóc bệnh nhân, người có lương tâm không thể để người bệnh nguy kịch giai
đoạn cuối ở đâu chờ chết, như vậy là vô nhân đạo. Cho nên, tôi hẳn là nên ở
lại. Cho nên, cho dù có ở cùng với sư huynh “cô nam quả nữ” cả đêm cũng nhất
định không có việc gì không đứng đắn, chờ ngày mai trời sáng, tôi vẫn là chính
nhân còn anh vẫn là quân tử. Hơn nữa, đồng chí Triệu Hòa Bình lúc này đã chết
nửa cái mạng, muốn làm chuyện xấu thì tôi chẳng cần giãy dụa chống cự, anh cũng
tự mình tìm đường xuống hoàng tuyền rồi.

Lúc nãy bận bịu rối loạn tôi không có tâm trạng nghĩ tới cái khác, bây giờ sư
huynh đã khá hơn một chút, tôi cũng có tinh thần nghĩ đến chuyện của mình, bèn
hỏi sư huynh: “Túi xách của em đâu?”

Sư huynh nói đã để trong tủ ngay đầu giường tôi đang ngồi.

Tôi tìm thấy túi, lấy điện thoại di động ra, trong lòng có chút sợ hãi cùng chờ
mong bật màn hình lên, đúng như mong muốn, có một cuộc gọi nhỡ của Đỗ Thăng!
Tâm trạng tích tụ mấy ngày qua bình ổn lại không ít nhờ có cuộc gọi nhỡ này,
thậm chí còn có chút kích động.

Tôi xem thời gian, Đỗ Thăng gọi đến lúc tôi còn đang ở nhà Điền Nga. Bình
thường tôi không muốn mọi người biết tôi có “đường dây nóng”, thấy di động vẫn
mở thì hơi kinh hãi, lúc Đỗ Thăng gọi điện, tôi nghĩ chắc là sư huynh đang sốt
mê man nên không phát hiện trong túi tôi phát ra âm thanh đáng ghét của tiểu
quái vật.

Tôi quay đầu nhìn sư huynh, anh đã ăn cháo và uống thuốc hạ sốt nên hiện giờ
đang muốn ngủ, bèn cầm di động vào phòng bếp, băn khoăn không biết nên hay
không nên gọi lại cho Đỗ Thăng. Cuối cùng không nhịn được đành bấm số gọi điện
cho anh.

Sợ mình làm anh phân tâm nên nếu Đỗ Thăng không gọi cho tôi thì tôi vẫn chịu
đựng không dám chủ động gọi quấy rầy anh. Nhưng hôm nay tôi thực sự nhớ anh nên
chẳng quan tâm đến việc anh có rối loạn hay không, cũng chẳng để ý bây giờ
Trung Quốc là mấy giờ, nước Mỹ là mấy giờ nữa liền gọi điện thoại cho anh. Tôi
muốn được nghe giọng nói của anh. Nhưng trong điện thoại lại vang lên tiếng trả
lời tự động máy móc.

Đỗ Thăng tắt điện thoại.

Tâm trạng kích động vui mừng trong giây lát bị dập tắt, biến thành uể oải cùng
mất mát. Thì ra yêu đương thật có thể làm cho người ta trở nên lo lắng không
đâu.

Trong lòng tôi tràn đầy phiền muộn đến nằm trên giường chuẩn bị ngủ, nhắm hai
mắt lại, tôi cố gắng động viên tinh thần mình tự nhủ: Nhậm Phẩm, cố lên! Đỗ
Thăng sẽ nhanh chóng trở lại thôi! Sau đó tôi nhắm mắt lại cố gắng ngủ, nhưng
lâu thật lâu sau vẫn không ngủ được, cứ như vậy nhắm mắt lại nằm trên giường
không nhúc nhích. Mà chiếc gối của tôi, nếu ngày mai sư huynh mà nhìn thấy chắc
chắn sẽ cười nhạo mà nói, Nhậm Phẩm, em xem em lớn như vậy mà lúc ngủ còn có
thể để lại dấu vết nước miếng chảy nhiều như vậy.

Tôi sẽ không nói cho anh biết, kỳ thật đấy không phải là nước miếng, mà là nước
mắt tôi nhớ Đỗ Thăng.

Tôi không biết mình ngủ lúc nào, lúc đang say giấc lại bị sư huynh cực kỳ tàn
ác lắc lắc lăn qua lăn lại cho đến lúc tỉnh. Vừa nhìn thấy tôi mở mắt, không
đợi tôi mở miệng, sư huynh đã lên tiếng: “Nhậm Phẩm, mau, gọi Triệu lão sư đến
nấu cháo! Hôm qua anh chưa ăn no, bây giờ đói đến mức muốn giết người rồi!”.

Tôi vừa miễn cưỡng bò dậy chế vừa chế giễu anh: “Giết người cũng phải có sức,
hiện tại anh thật có “đức” quá, cách cái chết không xa, còn nghĩ tới có thể
thuận tiện mang theo vài người? Dã tâm đúng là không nhỏ!”

Sư huynh yếu đuối vung móng vuốt xuống đỉnh đầu tôi, chẳng ăn nhằm gì nhưng tôi
xoa xoa đầu cố làm ra vẻ cắn răng nghiến lợi nói: “Triệu Hòa Bình, em không
thèm chấp nhặt với quỷ gần chết, chờ xem khi nào anh khỏe lên em sẽ chà đạp anh
như thế nào!”

Mang đến cho sư huynh một bát cháo, nhìn đồng hồ thì thấy đã đến lúc tôi phải
đi rồi. Tầng lầu ký túc xá của thầy giáo độc thân của sư huynh ngay sát cửa
trường đại học, hôm nay là thứ hai, tôi mà rời đi muộn, đợt lát nữa đám “giáo
thú” đi vào chắc chắn là có thể nhìn thấy tôi. Đến lúc đó, đừng nói tôi cùng sư
huynh danh tiết đã không còn, dựa vào suy nghĩ vô cùng biến thái của đám “giáo
thú” học vấn cao kia, nhất định bọn họ rất cao hứng phấn chấn suy diễn đưa ra
một cái kết luận: Sáng sớm đã thấy có người rời khỏi, hẳn là có một nam giáo sư
trong ký túc xá độc thân này có khả năng lớn đã mất đi trinh tiết trong một
đêm.

Tôi cầm túi xách theo sư huynh ra khỏi phòng, sư huynh buông bát cháo bảo tiễn
tôi về. Tôi nói không cần, chỉ cần anh ăn cho tốt, dưỡng bệnh cho tốt, không
cần bất đắc dĩ phải tiễn tôi, tôi cũng không phải là không biết đường về. Sư
huynh sống chết cũng không đồng ý, nói đây là vấn đề lễ tiết, em không thể thừa
dịp anh suy yếu mà bức bách anh vứt đi lễ tiết, mất đi trinh tiết của anh. Tôi
nói em thèm vào, có mà anh hận không thể mất đi trinh tiết trong tay em thì có.
Sư huynh nói: Nhậm Phẩm hai chúng ta cứ một câu anh muốn đưa em ra ngoài lại
một câu em không cho anh đưa ra ngoài ở đ


The Soda Pop