
Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Của Em Đi
Tác giả: Hồng Cửu
Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015
Lượt xem: 1341187
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1187 lượt.
ây mất mất năm phút đồng hồ rồi. Em mà
không đi thì chỉ cần mấy phút nữa thôi cũng đủ để cho “hiệu trưởng lão nhân”
nhiều chuyện nhất trường sẽ lái xe đến chỗ anh, lúc đó khẳng định ông ấy sẽ cho
quan hệ của hai ta xúc tiến thêm một bước. Tôi hung hăng trừng mắt liếc sư
huynh, quẳng ra câu nói độc địa đến cực điểm: “Không biết tốt xấu”, sau đó căm
giận đẩy cửa đi ra.
Tôi sải bước nhanh chóng rời đi, sư huynh từ phía sau gọi tôi. Tôi quay đầu
lại, thấy sư huynh đang tựa vào khung cửa nhìn tôi, trên mặt không có nét bỡn
cợt thường ngày, thần sắc bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt ẩn chất chứa nỗi niềm,
cố gắng chịu đựng cùng đè nén đau khổ khiến tôi nhìn thấy mà lòng chua xót. Tôi
đau lòng cho anh yêu phải người không nên yêu là tôi, cũng như tôi yêu phải
không nên yêu là Đỗ Thăng.
Sư huynh nhìn tôi một lúc, bỗng nhiên khuôn mặt lại hiện lên vẻ cợt nhả nói với
tôi: “Đồng chí Nhậm Phẩm, thay mặt cha mẹ anh gửi tới em lòng biết ơn vô hạn vì
đêm qua em đã vô tư hiến dâng sinh lực vĩ đại cho anh!”.
Trước kia tôi vẫn cùng sư huynh cãi cọ không kiêng dè gì, nhưng bây giờ cho dù
có cố gắng đến mức nào tôi cũng không thể tự nhiên như lúc trước, cái gì cũng
không biết. Tôi cố gắng nặn ra vẻ mặt tự nhiên như bình thường, tươi cười nói
với sư huynh: “Được rồi, được rồi, em sắp mệt chết rồi, em phải trở về nghỉ
ngơi. Anh cũng nhanh về ngủ tiếp một lúc đi”.
Sư huynh vô lại ra hiệu chào tạm biệt, tôi “cắt’ một tiếng nói anh mau cút vào,
đừng đùa giỡn nữa, sau đó sư huynh làm ra bộ cà lơ phất phơ xoay người lắc lư
đi vào.
Tôi thở dài một cái. Tốt rồi, tối thiểu thì vẫn giống như trước kia, cho dù chỉ
là vẻ bên ngoài.
Tôi xoay người đi về ký túc xá,
Lúc đang xoay người, ánh mắt dường như lướt qua một chiếc xe ôtô.
Tim tôi đập bình bịnh, nhảy loạn lên liên hồi!
Dừng lại, xoay người, ngây ngốc!
Một chiếc xe lớn màu đen đang đậu trước cửa!
Cửa kinh xe đã được hạ xuống, bên trong xe, ánh ban mai chiếu tới gương mặt
tuyệt mỹ của Đỗ Thăng rơi vào tầm mắt tôi, khiến tôi không tin vào mắt mình.
Tôi mừng rỡ như điên, chạy như bay đến xe! Nhưng càng lại gần, tôi càng cảm
thấy có gì đó không thích hợp, ánh mắt Đỗ Thăng nhìn tôi vừa đau thương lại vừa
xa cách.
Tôi bắt đầu hốt hoảng, chạy đến trước đầu xe, tôi gọi to tên Đỗ Thăng, Đỗ Thăng
lại chăm chú nhìn tôi một lúc, rồi tuyệt tình quay đầu đi, tuyệt tình đóng cửa
kính, tuyệt tình khởi động xe, tuyệt tình mà chạy như bay.
Tôi choáng váng
Tôi ngây ngốc đứng ở bên cạnh cửa lớn, không thể cử động được, cảm thấy ngay cả
hô hấp của mình cũng bị chiếc xe vừa rời khỏi mang đi rồi.
Tôi nhớ lại vài giây trước sau cửa kính, vẻ mặt Đỗ Thăng ẩn chứa điều gì, đột
nhiên cảm thấy, Đỗ Thăng một chút lại một chút rời xa tôi! Sau đó, anh có mở
điện thoại, quyết định trở lại New York, nhưng qua ba ngày anh cũng không gọi
điện cho tôi. Có lẽ, sáng sớm nay anh đã nhìn thấy tôi cùng sư huynh đi ra khỏi
phòng, có lẽ, anh đã không nghe rõ hết được cuộc đối thoại bát nháo của chúng
tôi.
Đỗ Thăng! Đỗ Thăng!
Trước kia Cố Thiến nói
tôi là Tiểu Cường (con
gián) đánh không chết, tự tôi cũng cảm
thấy tôi là một cây cỏ dại gửi hồn chuyển thế sống lại, bởi vì còn chưa có
chuyện gì không nh có thể đả kích tôi. Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy mình yếu
ớt đến nỗi ngay cả con ruồi bay tới cũng có thể đụng vỡ tôi!
Tôi rốt cuộc biết cái gì gọi là gần trong gang tấc, xa tận chân trời.
Tôi và Đỗ Thăng đã từng gần như vậy, gần gũi giống như hai người đã sáp nhập
vào trong xương cốt của nhau. Thế nhưng bây giờ, Đỗ Thăng lại từng chút từng
chút một tách tôi từ từ xa anh ấy, bất kể tôi đã thương thế đầy mình, bất kể
tôi đã gào lên xin tha thứ, anh ấy đều không nghe, không nhìn, không quan tâm,
chỉ là tách ra, vẫn tách, toàn bộ tách ra!
Mấy ngày qua, khi tôi gọi điện thoại cho Đỗ Thăng, luôn luôn bị tắt máy; tôi
gọi vào điện thoại công ty luôn luôn là trợ lý của anh ấy nghe máy, giọng lạnh
như băng nói “Xin hỏi cô có hẹn trước với Đỗ tổng không, nếu như không có tôi
xin lỗi không thể nối máy” ; tôi thậm chí tự mình chạy tới Vĩ Sĩ, nhưng khi đến
đại sảnh, tôi liền bị tiểu thư tiếp tân cản lại, cô nàng giống như chưa từng
gặp qua tôi, rất lễ độ nhưng lạnh nhạt nói cho tôi biết Đỗ Tổng đi công tác
rồi, lúc nào trở lại còn chưa biết. Tôi cũng từng chạy đến nhà Đỗ Thăng thử vận
khí một chút, nhưng là tôi còn chưa kịp đến cái cửa cổng thì tôi đã bị an ninh
tòa nhà ngăn cản, họ nói Tôi không phải là người sống ở trong đó, cũng như tôi
không chứng minh được là bà con hay bạn bè với ai nên nhất định không cho tôi
vào.
Trong một đêm, tất cả mọi người thay đổi, mặc dù tôi không có thảm đến độ bị
đánh lôi đi, nhưng tôi cảm thấy, tôi đã bị mọi người từ bỏ!
Nhìn lại tất cả những chuyện trên, tôi rốt cuộc cảm giác có chút h