XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!

Mình Thích Cậu! Nhỏ Rắc Rối!

Tác giả: lolila

Ngày cập nhật: 23:56 15/12/2015

Lượt xem: 1341416

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1416 lượt.

biết khóc và khóc.

Hắn buồn nôn, hắn muốn nôn. Hắn muốn tới gần cô nhưng không thế. Hắn bất lực...Hai tay hắn rũ xuống như một kẻ thất bại mất hết cảm giác. Một kẻ thất bại nhục nhã.

-Cậu có sao không?

-Đau quá!

-Cậu có thể đi được không?

-không biết nữa...

-vậy! tớ bế cậu...

Cậu con trai mặc bộ đồng phục nhân viên của quán trên tay cầm một cay chổi lau nhà xông thẳng vào và tất đám đông ra. Hình như cậu ấy vừa mới trong nhà vệ sinh đi ra. Vẻ mặt cậu lo lắng quá độ, chạy tới và ngồi thật nhanh xuống cạnh cô gái nhỏ. Hỏi qua vài câu vẻ diu dàng như không kém phần lo lắng. sau đó kết thúc bằng một câu ngắn gọn rồi bế bổng cô lên chạy vội ra chiếc xe tăcxi đậu bên kia đường, trong sự ngạc nhiên và trầm trồ của tất cả mọi người.

Hắn đứng bất động, khi mọi người đã tán đi gần hết. Lúc nãy hắn cảm thấy hai tay mình không có cảm giác nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy toàn thân mình chỉ chờ trực đổ xuống mà thôi. Hắn đi theo cô và ở đây làm gì trong khi việc cỏn con như vậy mà hắn cũng không làm được. Giá như hắn có thể bế bổng cô lên chạy thật nhanh đưa cô vào bệnh viện...Để đến bây giờ hắn không khỏi hối hận bởi hình ảnh cứ lượn lờ trước mắt. Đó chỉ là giá như thôi, bởi vì hắn biết không có giá như nào cả. Tim hắn quạn thắt như có ai thọc tay vào mà vặn nó thật chặt, như muốn móc cả tim hắn ra ngoài. Bây giờ hắn cũng muốn tự tay lôi Quả tim của mình ra, cầm dao và đâm cho nó mấy nhát.

-Tình yêu sẽ chiến thắng nỗi sợ hãi! đừng nuối tiếc quá khứ và hãy sống vì tương lai.

Một chị trong giông nhân viên ở đây đang lau dọn những thứ giưới sàn nhà ngẩn mặt lên nhìn hắn. Cười cười sau đó lại đi mất hút vào khoản không vô định.

Hắn bước thẫn thờ ra khỏi quán, cái câu nói ấy như lượn lờ bên tai hắn."vứt bỏ quá khứ"

*****************

Hắn đẩy cửa bước vào căn phong không có chút ánh sáng, mọi thứ xung quanh đều đen như mực lạnh lẽo và cô đơn. Hinh như căn nhà này lại trở về cái trạng thái của một tháng trước. Và bây giờ hắn cũng giông một tháng trước cứ đi đi về về nhà một mình. Rồi lại uống rượu và đi. Hắn cảm thấy lạnh, lúc trước mỗi khi hắn thấy lạnh thì hắn lại uống. Uống cho đến khi cơ thể hắn nóng lên, và những lúc như vậy hắn lại muốn chết. Gần đây hình như hắn đã chối bỏ được cảm giác này nhưng bây giờ hắn lại đau đớn khi nhận lại cái cảm giác quen thuộc.

Hắn lần mò trong bống tối đến bên quầy bar trong nhà bếp, mở tủ lấy ra loại rượu mạnh nhất, hắn nốc cạn. Càng uông thì hắn càng tỉnh. Hắn ước sao bây giờ hắn trở lại được thời gian của một tháng trước trở lại với cái ngày trong cuộc sống hắn cô mãi là con nhỏ rắc rối. Nhưng sao có thể được, mãi mãi không quay về được nữa rồi. Cổ hộng hắn nghẹn đắng. Cái chất rượu đã đắng nay mới đj vào cổ hắn cang đắng hơn.

Hắn biết hắn sợ mất cô hơn cả, mất cô vào tay người con trai đó.

Hắn vừa uông vừa đảo mắt nhìn quanh. hắn biết mắt hắn đang tìm kiếm, trong cái bống tối ...Hắn tìm một ánh sáng, tìm ánh sáng mà hắn vừa đánh mất. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng, không có chút ánh sáng nào cả...Hai mắt hắn khép lại, môi nở nụ cười chua chát...

-Ê! làm gì ở đây vậy.

Chất giọng ngọt ngọt phả vào mặt hắn, hai mắt hắn hình như có cảm giác anh sáng đang chiếu vào. Hắn vội mở. Ánh sáng từ bống đèn treo trên ngăn bếp rọi vào mắt hắn, làm hắn khó chịu, đưa tay lên dụi dụi hai mắt.

Hắn tưởng chừng như nhìn thấy cô, cô đang đứng trước mặt hắn khuôn mặt lo lắng khó hiểu. hắn nhìn hình ảnh cô trước mặt rồi nhẽo miệng cười như một đứa trẻ. Cô đã về với hắn, cô không đi đâu cả.

Trong lòng hắn cảm thấy ấm áp.

-Này! cậu uông rượu đấy à...

-Ừm!_ hắn gật đầu cái xụp trong lòng cảm thấy vui mừng khi cô quan tâm đến hắn.

-Tớ đã nói rồi...Cậu là học...á

Hắn nắm lấy tay cô kéo vào người ôm ấp. Tham lam hít hà cái mùi rất riêng trên người cô. mùi thuần khiết, mùi của hoa Oải hương , mùi của sữa tắm và mùi của dầu gội Bạc hà...Làm tim hắn dễ chịu.

-Cậu không sao chứ!_Hắn vẫn ôm cô, cằm hắn cọ vào tóc cô làm hắn cảm thấy nhột nhột, thinh thích.

-Không...không sao cả! mà sao lại hỏi vậy...

Nghe cô trả lời lấp lững như vậy hắn biết cô muốn dấu chuyện đó nên hắn cười cười .

-Thế thì tốt...

-Nhưng thả tớ ra đi..._Cô cố dùng hết sức mình vùn ra khỏi cái ôm của hắn.

-Không..._Hắn với cái giọng bướng bỉnh thường ngày, càng ôm chặt cô hơn.

-thả không???_giọng cô hằm hằm, hắn biết cô sắp động thủ nhưng trong lúc hắn đang tham lam thì cô đừng hồng làm gì được hắn.

-Một chút thôi được không?

Hắn đổi chất giọng nũng nịu như trẻ con nói với cô. Quả thật rất có tác dụng, cô không còn cựa quậy khỏi người hắn nữa. Hắn cứ thế ôm sát cô vào lòng. Không nói gì...

-Có chuyện gì à?

-Không!_hắn không buồn nhìn mặt cô mà vẫn trôi tuột vào cái không gian của bản thân.

-tại sao lại uống rượu?

-...

-Cậ