Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Một Cho Tất Cả

Một Cho Tất Cả

Tác giả: Thằng Nhóc Hư

Ngày cập nhật: 23:56 15/12/2015

Lượt xem: 1341007

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1007 lượt.

y làm gì ?

Giọng nói đáng ghét kéo Min Jae về thực tại, hắn là vết mực duy nhất trong cả quần thể đẹp lông lẫy này- tê khó ưa Han Tae Sun.

-Dân thường được vào đây sao ?

Cứ mở miệng ra là cái giọng điệu phân biệt ấy khiến Min Jae nổi da gà.

-Xe đạp của tôi đâu ?

-Xe nào ?

-Chiếc xe để ở cuối gara tầng 1 màu xanh dương ấy.

-Là của cô ah ?

-Uhm.Trả đây.

-À !!!Đáng nhẽ phải đoán ra ngay chứ, mình thật ngốc, còn tưởng của bà lao công.-Tae Sun nở một nụ cười kinh khỉnh.

-Nó đang ở đâu ?

-Ném đi rồi.

-Cái gì ? Ném đi là sao ?

-Thì là quẳng vào thùng rác hay đại loại cái gì đó để chứa những thứ phế thải.

-Cậu đang nói gì ?

-Sorry, bao nhiêu, tôi đền.

-Ăn nói cho cẩn thận.

-Cậu đến đây không phải vì tiền sao? Chỗ này sẽ đủ cho cậu mua cả chục cái đấy.

Tae Sun tung chỗ tiền đó lên không trung, những tờ tiền rơi xuống, cảnh
tượng như một đứa ăn xin đang chong mắt lên chờ đươc bố thí cho nhứng
đồng tiền…

-Sorry, rơi hết rồi…nhặt lấy, đừng thiếu một tờ nào, cậu sẽ bị thiệt đấy.

Nói rồi Tae Sun đóng sầm cửa lại, mặc cho Min Jae đứng đó với vẻ ngạc nhiên và sự căm giận...

Trong cái thời tiết -3 độ ấy có một cô gái đang đứng trước cửa phòng một chàng trai, cô đứng đó để đòi lại những gì mình đã mất, đòi lại danh
dự, đòi lại lòng tự trọng và đòi lại một lời xin lỗi chân thành. Một
tiếng...hai tiếng....4 tiếng...6 tiếng....Trời bắt đầu ngà tối, gió lạnh cắt da thịt đang cứa lừng lưới gió sắc bén vào da thịt cô gái, chiếc
váy khiến đôi chân cô run run, đói và lạnh, cô gần như kiệt sức,
nhưng...dù là một người dân bình thường cũng phải đòi lại những gì mình
đã bị cướp đi....

Hắn vẫn chưa hề rời khỏi căn phòng,mọi thứ xung quanh tối dần, chỉ còn
ánh đèn phát ra từ căn phòng mà cô đang đứng như chôn chân ở đó....và
rồi cánh cửa cúng mở ra...cuối cùng cô cúng đã đợi được...

-Sao còn chứ đi? Không phải cô đứng từ lúc đó đến giờ đấy chứ?

-XIn lỗi tôi đi.

-Cô là con ngốc sao?

-Xin lỗi tôi ngay.

-Không đời nào tôi lại xin lỗi một người không đủ tư cách, nếu chỗ tiền
đó chưa đủ, tôi sẽ cho cô thêm, cầm bao nhiêu, tôi sẽ đưa cho cô.

BỐP.......

Một cái tát đau điếng khiến má trái của Tae Sun đỏ lên...

-Cô bị điên sao? Cô là cái thá gì mà giám tát tôi?

BỐP.....

Một cái tát nữa nhưng không mạnh, dường như bao nhiêu sức lực cô đã dồn
vào cái tát đầu tiên. Tae Sun không nói được cậu gì chỉ biết chừng mắt
lên nhìn Min Jae...Mén đống tiền đó vào mặt Tae Sun Min Jae nói bằng
giọng yếu ớt.

-Hai cái tát đó coi như lời xin lỗi.

Thoáng nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của Min Jae, gương mặt tái mét, run run , dáng đi xiêu vẹo vin vào tường như đang cố gắng lê từng bước mệt
nhọc...

Trong thế giới của cậu không có điều gì là bình thường cả, những mối
quan hệ không bình thường, những gia đình không bình thường, cha mẹ
không bình thường và đến ngay cả cậu cũng không bình thường, mọi thứ
luôn lấy bức tường thượng lưu là nền, khi ăn bạn sẽ bước vào thế giới
cảu những nhà hàng đắt giá, những món ăn đắt giá, phong cách ăn thượng
lưu, cậu sống trong giàu từ nhỏ nên cậu không thể hiểu được con người
ngoài kia phải còng lưng như thế nào, cậu không hiểu được chữ “tự trong” vì đơn giản cậu luôn cướp đi lòng tự trọng của người khác. Cậu không
hiểu thế nào là danh dự vìa danh dự của cậu luôn ở trên người khác.Đó là cái tàn bạo của xã hội thượng lưu mà cậu đang sống.

Danh dự và lòng tự trọng phải đánh đổi bằng mọi giá, nằm bẹp giường 3
ngày cúng là cái giá phải trả cho lòng tự trọng.Chiếc xe đạp là phương
tiện duy nhất để Min Jae giúp mẹ giao hàng,giờ đây không có nó, mẹ con
cô lại phải vất vả hơn....chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ để Min Jae sốt thêm
vài độ nữa... hít một hơi thật sâu Min Jae khoác lên mình bộ đồng phục
hào nhoáng và tự nhủ “ của đi thay người”.



Chương 4: Tôi Nợ Cậu Một Mạng, Và Tôi Sẽ Trả



Không khí trong trường hôm nay khác hơn mọi ngày, mọi con mắt đều đổ dồn về
phía Min Jae, có lẽ tại cô đã gầy đi khá nhiều so với mấy ngày
trước...Bước nhanh vào lớp, giờ toán luôn luôn là tiến truyền cảm hứng
cho cô.

Đặt cặp sách xuống bàn, một luồng không khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến Min Jae cảm thấy ớn lạnh.

-Sao 3 hôm liền không đi học?

-.......-Min Jae không trả lời vì cô không muốn gặp lại tên khốn kiếp này.

-Sao không trả lời?

-..........

-Kang Min Jae.

-Gì?

-Sao không trả lời?

-Không hất thiết tôi phải trả lời anh. Tránh ra đi, hãy cho tôi thở. Anh khiến tôi cảm thấy ngạt thở đấy.

Lôi Min Jae ra ngoài một cách thô bạo, Tae Sun không hề biết rằng Min
Jae đang sốt cao, bàn tay đeo găng tay đắt tiền ấy không hề biết bàn tay bé nhỏ chai sạn kia đang lạnh dần và run lên vì lạnh, Đôi chân dài ấy
cũng không hề b