XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Rất Muốn

Rất Muốn

Tác giả: Vô Danh

Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015

Lượt xem: 1341745

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1745 lượt.

ô chỉ có thể chấp nhận sự thật mà thôi.

Trong tình yêu, không có gì là hoàn hảo cả. Với tình yêu của ba người thì lại càng thế. Chắc chắn sẽ có một người phải đau, sẽ có một người
phải buông tay.

Kim Ngân ôm Hoàng Mai vào lòng. Mong rằng một ngày nào đó, cô ấy sẽ
tìm được người có thể dựa vào những khi mệt mỏi. Cô ấy sẽ tìm được người nắm tay cô ấy đi tới hết cuộc đời này. Một ngày nào đó, phải, một ngày
nào đó thôi.

Trường X nằm trên một con dốc khá cao, hai người phải mất nửa tiếng
đi bộ mới tới được nơi đây. Kim Ngân còn nhớ rõ, thời gian trước kia, ở
hai bên đường này là những bụi cỏ um tùm. Mỗi lần đi qua còn nghe thấy
cả tiếng dế kêu. Còn bây giờ, thời đại đổi khác, các nhà cầm quyền đã
biến những bụi cỏ đó thành vỉa hè lát gạch đỏ. Nhìn trông rất sạch sẽ và cũng rất văn minh.

Nơi đây đã thay đổi đi rất nhiều, khiến Kim Ngân hơi bỡ ngỡ với lần
trở về này. Đã chục năm không đi trên con đường ấy, giờ đây sao thấy có
chút gì đó bồi hồi và xúc động.

Kim Ngân ngoảnh mặt nhìn sang bên phải, quán cơm ven đường khi xưa –
nơi mà lần đầu tiên cô đã gặp Vĩnh Khanh ấy không còn nữa. Có lẽ họ đã
chuyển đi nơi khác rồi.

Nơi ấy vào một ngày mưa, cô đã gặp được định mệnh của đời mình. Định
mệnh ấy mang rất nhiều đau khổ và nước mắt, đến nỗi mà có thể khiến cô
phải tuyệt vọng, không biết bấu víu vào đâu.

Hoàng Mai thấy Kim Ngân đang nhìn về phía căn nhà kia thì liền nói:

- Cậu muốn xem bói hả?

Kim Ngân quay người lại nói vẻ ngạc nhiên:

- Xem bói?

Hoàng Mai gật đầu:

- Vài năm trước, chủ tiệm cơm đã bán lại căn nhà này cho một bà thầy
bói. Nghe đồn rằng xem cũng chuẩn lắm. Cậu có muốn xem thử không?

Kim Ngân bật cười:

- Cậu cũng mê tín quá. Thực ra mình không tin vào mấy thuật bói toán
này lắm. Vả lại, biết trước được câu chuyện sẽ khiến người ta bất an
hơn. Thà cứ là không biết, cứ là nhìn tương lai với một đôi mắt mù mờ.
Như vậy sẽ tốt hơn, nhỉ?

Hoàng Mai mỉm cười rồi gật đầu không nói. Con người ta vẫn luôn tò mò về tương lai của mình. Họ rất tham lam, tuy rằng đã có quá khứ, nhưng
còn muốn biết cả tương lai. Nhưng Kim Ngân lại khiến cô hơi ngạc nhiên
về câu nói vừa rồi. Cô ấy thực sự không muốn biết tương lai của mình sẽ
ra sao. Cô sợ sẽ nhận phải điềm báo không như mong muốn? Thôi thì, như
vậy cũng tốt. Đúng là cứ để tương lai là một dấu hỏi chấm vẫn hơn. Ít
nhất thì ta còn có thể đánh lừa ta rằng: Ngày mai mọi chuyện sẽ ổn cả
thôi.

Đúng lúc ấy, từ sau cánh cửa của ngôi nhà kia, có một đôi mắt bừng
mở. Đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào hai cô gái đang bước đi. Đôi mắt ấy có màu trầm, vô hồn, đục mờ. Đôi mắt ấy xoáy sâu vào trong khoảng không
tăm tối như muốn tìm thấy chút gì đó mà người đời không bao giờ đoán ra
được…Và chủ nhân của đôi mắt ấy – một bà lão đang cười rồi nói rằng:

- Nhanh thôi, sẽ nhanh thôi mà các cô gái. Tương lai sắp đến đây rồi!



Chương 30: Chương 30 (End)



Kim Ngân chợt thấy lòng mình nhói lên một cái, tựa như là có ai đó
dùng kim chích vào trái tim cô. Kim Ngân hoang mang nhìn ngôi trường của mình, không hiểu sao cô lại thấy sao nó hoang tàn đến vậy.

Bầu trời trên kia có vài đám mây đen vần vũ, hình như sắp có một cơn mưa.

- Hoàng Mai, chúng ta đi khỏi đây thôi. Bỗng dưng mình thấy bất an quá.

Hoàng Mai cũng cảm nhận được có chút gì đó, cô liền gật đầu rồi cùng Kim Ngân bước ra khỏi ngôi trường.

Kim Ngân không về nhà thăm mẹ như kế hoạch lúc đầu nữa, mà cô liền
bắt xe về nhà luôn. Không hiểu tại sao giờ đây cô lại cảm nhận được như
có một chuyện gì đó sắp xảy ra. Nó khiến lòng cô nóng ran lên như lửa
đốt. Kim Ngân bất an đưa tay đặt lên bụng. Cô không nghĩ rằng đứa trẻ
này sẽ rời xa cô, cô cũng không nghĩ rằng nó quay lại đây để trả thù cô
đâu.

Kim Ngân lo sợ, khẽ nói:

- Đừng đi, đừng bỏ – mẹ!

Cô rất sợ điều cô nghĩ sẽ thành hiện thực, cô rất sợ những điều cô
không mong muốn lại trở thành sự thật. Nhưng cô không biết làm gì hơn là cầu nguyện cả. Trước giờ ông trời vẫn luôn độc ác với cô, mặc cho cô có cầu xin bao nhiêu lần thì ông ta vẫn khiến cô phải đau khổ và tuyệt
vọng. Nếu lần này cũng thế, cô nhất định sẽ không bao giờ cầu xin ông ta nữa. Nếu lần này cũng thế…Cô nhất định sẽ nguyền rủa ông ta.

Kim Ngân về nhà trong một tâm trạng bất an. Cô mở cửa vào phòng,
quăng mạnh túi xách lên giường và nằm xuống đó. Ngày hôm nay, đáng ra
mọi chuyện sẽ rất tốt đẹp nếu cô không đi qua ngôi nhà của bà thầy bói
ấy. Tuy không vào xem, tuy không nghe thấy những lời mà bà ta phán,
nhưng cô lại có một dự cảm chẳng lành. Tựa như là có ai đó đang cố tình
nói cho cô biết, có một chuyện sắp xảy ra.

Liệu có phải đây là tâm trạng của những người mang thai? Trong thời
kỳ này, tâm tính của những bà mẹ rất khó hiểu. Cô chưa từng trải qua nên không biết. Nhưng có thể, đây chỉ là tác động của việc mang thai mà
thôi.

Kim Ngân vộ