
Tác giả: Nazu
Ngày cập nhật: 23:57 15/12/2015
Lượt xem: 1342110
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2110 lượt.
(Nỗi
đau xót xa – Minh Vương)
- Oa,
hay quá! – Một cô bạn kinh ngạc thốt lên.
“Bộp bộp
bộp”
Tiếng
vỗ tay rào rào vang lên làm nó xấu hổ ,mặt đỏ chẳng khác gì quả gấc chín. Thầy
Minh mỉm cười (lại cười. Thầy ơi em nói nghe nè, thầy làm ơn ngậm hàm răng trắng
sáng như dùng P/S lại đi, không là có người sắp chết rồi đó =.=).
- Hay
lắm. Rất có năng khiếu. Được rồi, em ngồi xuống đi. Chúng ta bắt đầu bài học.
Nó ngồi
thụp xuống, khều khều vai cô bạn dễ thương bàn trên, hỏi nhỏ:
- Ê, bạn
ơi, cho mình hỏi chút. Sao nãy thấy lớp im dữ mà giờ thoải mái thế?
- Tại
thầy minh dễ tính lắm. Trong trường thầy cô nào cũng đeáng sợ, chỉ có mỗi thầy
Minh là tâm lý, lại còn đẹp trai. Thầy cũng học giỏi lắm ý, nghe đâu nhảy cóc mấy
lớp liền.
Nhảy
cóc mấy lớp liền? Thảo nào làm giáo viên mà mới có 22 tuổi. Đẹp trai? Cái này
thì phải công nhận rồi. Còn tâm lý? Để xem xét xem sao đã. Với nó, cứ thầy cô
nào thả cho nó quậy, không nói câu nào thì tức là tâm lý rồi =)).
…
Tiết học
này có vẻ thích hơn tiết trước. Một là vì giáo viên thoái mái hơn, còn hai
là…giáo viên nhạc...siêu đẹp trai (=.=).
- Bài
học của chúng ta đến đây là kết thúc. Mời các em nghỉ.
Thầy
Minh mỉm cười, xách cặp. Mọi khi câu này là câu nó thích nhất, thế mà hôm nay tự
dưng lại thấy tiếc. Nói thật nha, đây là lần đầu tiên nó cảm thấy tiếc một tiết
học thì phải. Oa, đúng là điên thật rồi.
* * *
Một
ngày học trôi qua mệt mỏi. Cuối cùng cũng đến giờ về rồi. Lần này nó quyết phải
năn nỉ bằng mọi giá để ba cho chuyển về trường cũ mới được. Chứ ở đây e nó chết
sớm mất.
Ủa, lạ
thế? Sao đến giờ về mà cổng trường không mở nhỉ? Bảo vệ trường đâu rồi? Sao lại
làm ăn vô trách nhiệm đến như thế nhỉ?
- Em
kia làm gì ở đây? Sao chưa về kí túc xá?
Ai vậy?
Nó quay mặt lại, hầm hầm tức giận. A, đúng lúc quá. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến
liền. Kia chẳng phải là bảo vệ trường Thanh Phong sao? Nó biết điều này là do
bên tay trái của bác bảo vệ có đeo chiếc băng đỏ.
- Bác
ơi, đến giờ về rồi, sao chưa mở cổng vậy?
- Ơ
hay, cô định đi đâu? Hết giờ phải về kí túc chứ.
- Cháu
có nhà, sao phải ở kí túc xá?
- Trường
có nội quy, các học sinh đều phải ở kí túc xá. Không ai được phép về khi chưa
được cho phép.
What?
Lại một nội quy kì quặc. Bực rồi đó nha. Nếu có thể, nó muốn đập tan cái trường
này luôn quá. Ở trong trường? Lại còn không được ra ngoài khi chưa được cho
phép. Thế không phải là giam lỏng học sinh à? AAAAAAAA...
- Bác
ơi, cháu là học sinh mới, còn chưa mang đồ đạc tới đây, làm sao ở kí túc xá được.
Bác mở cổng cho cháu đi mà – Nó níu tay bác bảo vệ với vẻ mặt năn nỉ.
- Học
sinh lớp nào thế?
- Dạ…à
11A ạ.
- Em
này là học sinh lớp tôi. Để tôi xử lí cho.
Một giọng
nói đằng sau vang lên làm nó giật mình, tim suýt bay khỏi lồng ngực (=.=). Ô
kìa, sao lại là bà giáo khó tính dạy lớp nó sáng nay nhỉ?
- À
chào cô Thanh. Em học sinh này có lẽ chưa biết quy định của trường, cô nên giảng
giải cho em ấy hiểu.
- Dạ.
Phiền bác rồi – Quay sang nó – Lâm Ngọc Du, em đi theo cô.
- Dạ…
Nó xịu
mặt đi theo bà giáo khó tính. Đi qua đằng sau dãy phòng học, hiện lên trước mặt
nó là một cánh cổng có đề tấm biển “Kí túc xá nữ”. Oa, đẹp thật. Kí túc xá ở
đây đẹp chẳng kém khách sạn là mấy, hoàn toàn khác xa với kí túc xá của những
trường bình thường.
Dừng
chân trước cửa một căn phòng, cô Thanh quay đầu lại:
- Đây
là phòng của em. Từ giờ trở đi, sau khi kết thúc buổi học, em phải về đây ngay,
cấm la cà ở đâu.
- Dạ…Nhưng
cô ơi, em chưa có quần áo ở đây. Làm sao mà…
- Em
không biết gì à? Khi học sinh bắt đầu vào trường, phụ huynh đã đưa đồ tới sẵn rồi.
Các em chỉ việc đến ở đây thôi. Còn nữa, tôi nói với em chưa nhỉ? Tôi là giáo
viên chủ nhiệm lớp 11A cho nên mong em nghe theo sự sắp xếp của tôi. Tiện đây
nói với em, trường có quy định cấm học sinh sử dụng điện thoại trong 3 tháng đầu
nhập học. Sau 3 tháng, nếu em không gây quá 10 lỗi thì sẽ trả điện thoại cho
em, còn không thì sẽ đưa về cho phụ huynh của em. Đưa đây!
- Dạ…
- Mặt nó lại ngơ ra.
- Đưa
điện thoại đây cho tôi!
-
Em…không có ạ!
- Hừ!
Cô
Thanh chẳng nói chẳng rằng, xoay người nó, lục hết các túi đồ. Cuối cùng móc ra
một con Iphone Apple bóng loáng (oa, tg thích cái này lắm nha T_T).
-
Không trung thực, em mắc một lỗi, đừng có để mắc thêm lỗi nữa.
Nói
xong bà cầm luôn chiếc điện thoại bước đi. Uây, con Iphone 3G thân yêu của nó.
Hức, sao lại nhẫn tâm lấy thế. Nhưng có điều, tình huống này nó đã đề phòng,
chuẩn bị sẵn một con Iphone 4G để trong…giày =.=. Ha ha, nó thấy tự phục mình
quá đê. Kiểu này có khi nó phải đi mua thêm vài cái điện thoại nữa…dự trù.
Cầm điện
thoại lên, nó choáng ngay lập tức. 87 cuộc gọi nhỡ. Gì đây hả trời, toàn của
con bạn thân nó.
-
Hai