XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Suzu Fukazime

Ngày cập nhật: 00:01 16/12/2015

Lượt xem: 1341717

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1717 lượt.

hỉ biết ăn với ngủ, ngủ với chơi, chơi với
ăn; ngủ dậy được mỗi cái chăn cái màn lại vất xó ko chịu xếp, tệ hơn là
tự ý cho bạn mượn xe đạp mà ko thèm hỏi chủ chi. Thế nên giờ phải gọi
cho nó, mắng nó cho đã mới hả được cơn giận..

Sau khi cho tôi ngồi đợi hết 30 phút, đến phút thứ 31, giọng nói đáng ghét của Kì Như mới oang oang lên trong điện thoại:

-Chào bạn hiền! Gọi gì mà sớm thế?_Nó đon đả, thừa biết đang giở bài nịnh nọt tôi đây

-Ngươi còn biết ta là bạn nữa cơ à?_Tôi giận dỗi đến mức chưa ngoa, ko dễ gì tha thứ cho cái tội tày đình mà nó gây ra được

-Đừng giận nữa mừ, ta đâu ngờ người đó lại là Lăng Tử Thần chứ, dám cá với ngươi ta đã thấy ông anh ngồi ở đó trước

-Hừ,…coi như ngươi mù, ngươi đui đi, nhưng dù là thế sao ngươi có thể để cho ta đi "đánh ghen" với cái bộ dạng trốn trại đó mà ko hề nói cho ta
biết, chẳng những thế lại còn chuồn lẹ, để mặc ta lâm trận một mình, trơ mắt cho địch chém

-Nghe nè! Ta ko phải ko muốn nhắc ngươi mà trước đó ta ko chú ý, ta đâu
ngờ ngươi lại ngu ngơ bê nguyên cái bộ dạng ngố toẹt của mình đi "đánh
ghen" chứ, ta còn chưa sợ mất mặt vì có người chị dâu như ngươi thì
ngươi dỗi cái gì. Còn nữa, ta thừa nhận ta bỏ đi trước cho ngươi chết
đứng một mình là sai, nhưng lúc đó ta thấy ông anh ta đang chở một con
nhỏ tóc vàng hoe đi trên đường, vì nghĩ đến mày nên chẳng thể kìm lòng
nổi, "mượn tạm" xe ngươi đuổi theo ngăn chặn chớ bộ. Đâu phải ta là
loại người qua cầu rút ván đó chứ_Coi kìa, nó học đâu ra cái lối chống
chế cao thâm đó nhỉ, chắc tại ngồi với tôi lâu nên ảnh hưởng đây mà

Thầm ngưỡng mộ mình, tôi cười khẽ rồi lăn một vòng trên giường, đổi tư thế nằm cho đỡ mỏi:

-Hừ! Ăn nói được lắm!

-Tất nhiên, ta mà lại. Mà sau khi ta đi, mày thế nào? Có bị mụ kia đánh tả tơi ko? Hay là ngươi giả điên bỏ của chạy lấy người?

-Đừng nhắc nữa! Giờ ta ko muốn nghĩ đến vụ đó!_Tôi xua tay, cái chuyện
mất mặt mất mũi đó sao có thể kể cho cái loa phóng thanh như nó nghe
được chứ, lỡ mồm lỡ miệng là ko chỉ Việt Nam chủ nghĩa cộng hòa biết mà
cả thế giới đều hay tin chứ chẳng phải chuyện đùa.

-Giời! Chắc ngươi thảm như cái bị rách nên mới ko chịu nói cho ta, sợ
mất mặt chứ gì?_Tiếng cười haha từ điện thoại bên kia theo đường giây
điện chằng chịt qua bao ngõ ngách, ko biết có bị chập ở đâu hay ko mà
nghe thật man rợ, làm tôi bất giác rùng mình đến tận mang tai

-À mà nè!_Có lẽ tôi nên kể cho nó chuyện này, hơn ai hết, nó là người có thể giúp tôi thôi hi vọng huyễn hoặc.

-Gì?

-Phong…_Tôi cắn môi lưỡng lự, khó nói đến vậy.

-Phong? Hắn về rồi?_Nó hoài nghi thiếu điều hét lên

-ừm…chẳng biết nữa, chỉ là…

-Là sao?_Nó nóng lòng, có chút bực bội

-Ta gặp hắn trên đường với…

-?

-…với…

-Với cái bộ dạng ma ko ra ma, quỷ ko ra quỷ của ngươi hả?

-Ukm…

-Haha…_Lại tràng cười ko giống người vang lên, thấy ghét

-Thôi đi! Ko thèm nói với ngươi nữa!_Tôi ức chế toan cúp máy, người duy
nhất hiểu tôi lại dám cả gan cười trên nổi đau của tôi thế đó, ko bực
tôi là thánh

-Tử Di_Nó gọi với_...ngươi đừng quên, hắn ko yêu ngươi, ngươi biết
thương hại chứ? Hắn chỉ thương hại ngươi thôi, ko phải là yêu, dù ngươi
có thay đổi, thương hại ko thể biến thành yêu…

-…

Đúng vậy, yêu là yêu, thương hại là thương hại, thương hại ko bao giờ có thể trở thành tình yêu được. Đối với tôi, để ai đó phải thương hại
mình, đúng là một cực hình. Ko phải tôi tự kiêu mà tôi ghét sự thương
hại của họ, chỉ là, lòng tự trọng trong tôi quá lớn, đến nỗi, tôi ko cho phép bất cứ ai thương hại tôi, đến bên tôi chỉ vì nghĩ tôi cần được
thương hại, hoàn toàn ko cho phép… Nếu ko, tôi sẽ cảm thấy mình quá bình thường, quá nhạt nhẽo, quá nhu nhược. Con người tôi được niềm kiêu hãnh là nhất, đánh mất nó đồng nghĩa với việc để người ta thương hại, tôi ko làm được. Đôi khi nghĩ quan niệm đó là sai lầm, nhưng bạn thân tôi lại
sống vì nó, thế nên dần dân vì nó mà hi sinh, gạt bỏ tình cảm của những
người xung quanh dành cho tôi. Cũng như Lâm Khải Phong, tôi đã cắt đứt
sợi dây buộc chặt giữa tôi và cậu ấy, vĩnh viễn kìm nén tình yêu của
mình, để cậu ấy ra đi cũng người con gái đó, chỉ vì, tình cảm cậu ấy cho tôi là sự thương hại…

Có dối mình trăm nghìn vạn lần đi nữa, tôi cũng ko thể tạo cho cậu ấy cơ hội thương hại tôi thêm lần nữa, một lần là quá đủ, lần thứ hai sẽ trở
thành dòng dung nham trong lòng núi lửa phun trào cho đến khi giọt cuối
cùng biến mất, bạn thân cũng đánh rơi giá trị của chính nó.



Chương 3: Chấp Nhận Số Phận



Tùng! Tiếng trống trường thúc giục vội vã vừa vang lên,
cả cơ thể tôi như bay phi thẳng một mạch vào cửa lớp, những tưởng có thể xoay một vòng trên ko tuyệt đẹp trước khi đáp xuống thì người tôi ko
biết từ lúc nào, sau cú chạm long trời lở đất với cái vật cản vô duyên
từ đâu chui ra, ngay lập tức ko thương tiếc rơi tự do xuống đất