Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ánh sáng thành phố - Full

Ánh sáng thành phố - Full

Tác giả: Lôi Mễ

Ngày cập nhật: 22:43 17/12/2015

Lượt xem: 1342565

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2565 lượt.

ai Vĩ đột nhiên thả lỏng, khó có thể phát hiện mà gật đầu.
Cơ hồ là cùng lúc, Phương Mộc rút súng ra, kéo chốt xuống, nhắm ngay Thai Vĩ bóp cò.
"Đoàng!"
Tiếng súng khiến cho quán cafe trong nháy mắt an tĩnh lại, ngay sau đó, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía.
Thai Vĩ lấy tay che ngực, phảng phất như bị búa tạ đánh trúng, ngửa mặt té xuống. Bàn cafe cũng theo đó lật đi, một tách cafe trên trên mặt đất, trong nháy mắt liền tràn ra một đóa hoa màu nâu.
Phương Mộc ném khẩu súng trên người Thai Vĩ, xoay người, ngẩng đầu nhìn phía góc tường. Nơi đó, một máy quay theo dõi nho nhỏ đang lẳng lặng ghi hình.




Chương 26 - Dập tắt (1)
Mặt của anh góc cạnh phân minh, cho dù trong hình ảnh máy quay mơ hồ, cũng có thể nhìn ra anh đang cắn chặt hàm răng, trên gương mặt bắp thịt nhô ra hết sức rõ ràng.
Giang Á kinh ngạc nhìn màn hình, một lúc lâu, chậm rãi giơ tay lên, tua đoạn video về khởi điểm.
Phương Mộc đứng đối diện Thai Vĩ. Rút súng. Nổ súng. Thai Vĩ ngửa mặt ngã xuống đất. Khách hàng trong quán cafe bỏ chạy tứ tán. Phương Mộc xoay người đối diện máy quay theo dõi.
Giang Á tua đi tua lại đoạn video chỉ hơn 10 giây này, trong hình ảnh Phương Mộc cũng không ngừng lặp lại động tác rút súng, nổ súng và xoay người. Cuối cùng, dừng lại ở hình ảnh cuối cùng.
Phương Mộc nhìn chằm chằm máy quay theo dõi, cũng nhìn chằm chằm Giang Á ngồi sau màn hình. Tròng kính trên mặt anh hơi phản quang, nhưng hàn quang sắc bén bắn ra từ trong ánh mắt vẫn như hoàn toàn xuyên thấu Giang Á.
Giang Á thoáng run rẩy. Đúng vậy, cậu ta bại lộ dưới máy quay theo dõi, chính là để cho mình nhìn thấy.
Ta biết, ta biết ngươi muốn làm gì.
"Ông chủ, tôi đã kêu rót thêm hai lần rồi." Một người đàn ông trung niên bưng cốc cafe trống không đi tới, bất mãn nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Giang Á mạnh xoay đầu lại, tựa hồ hoàn toàn nghe không hiểu ông ta đang nói gì, chỉ trừng trừng dõi theo ông ta.
Người đàn ông trung niên bị dọa sợ, không tự chủ được mà thụt lùi lại hai bước.
Giang Á khôi phục lại tinh thần, trên mặt như trước lãnh nhược băng sương. Hắn quét mắt liếc người đàn ông trung niên một cái, đột ngột thanh giọng, hướng các khách hàng trong quán hô: "Thật ngại quá, quán đóng cửa."
Trong một mảnh tiếng oán giận và chỉ trích, quán cafe "Lost in Paradise" rất nhanh không còn một bóng người. Giang Á nặng tay mạnh chân thu dọn chén đĩa trên bàn, hết thảy ném vào trong bồn nước. Sau đó, hắn đi tới bên cạnh cửa, kéo cánh cửa cuốn xuống. Trong nháy mắt hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài ấy, Giang Á nhìn thấy góc đường cách đó không xa, có hai người đàn ông ngậm điếu thuốc lá chợt lóe qua.
Giang Á nhếch miệng, lạnh lùng nở nụ cười. Lần sau gặp được những cảnh sát giám thị này, có nên đưa qua vài phần điểm tâm không nhỉ?
Sau khi kéo bức màn nhung dày, Giang Á không giống như thường ngày cẩn thận kiểm tra sảnh ăn, chỉ qua loa đảo mắt một vòng, sau đó nhanh chóng bước lên gác.
Trên bàn ăn của gác xép, bày đủ loại tư liệu lộn xộn, có kết cấu súng ống và hướng dẫn sử dụng, cũng có bản đồ khu Thiết Đông, đặt trên cùng, là tấm hình của Thai Vĩ.
Giang Á đi thẳng qua bàn ăn, mở máy tính xách tay đầu giường, tìm được trang mạng vừa xem, lại xem đoạn video vừa rồi một lần nữa.
Lúc này đây, hắn vặn lớn âm lượng, tiếng súng nọ vang trong gác xép quanh quẩn thật lâu.
Giang Á lẳng lặng ngồi trong chốc lát, châm một điếu thuốc lá, đôi mắt thỉnh thoảng quét về phía trang mạng trên màn hình, vẻ mặt phức tạp. Sau khi do dự trong chốc lát, hắn vẫn là trở lại trước máy tính, xem những bình luận bên dưới. Chỉ nhìn vài lượt, đôi mắt hắn thoáng cái đã trừng lớn.
"Ánh sáng thành phố hiện thân!"
Hô hấp của Giang Á chợt dồn dập hẳn lên, hắn liên tục nhấn chuột, nhanh chóng xem xét tất cả bình luận. Quả thật, bình luận cùng loại càng ngày càng nhiều.
"Ánh sáng thành phố nguyên lai là một cảnh sát!"
"Khó trách mạnh như vậy, nguyên lai là cớm. . . . . . ."
"Cũng đã lộ mặt rồi, còn có lần sao không?"
. . . . . . . . . . . .
Ngực Giang Á kịch liệt phập phồng, sắc mặt cũng chầm chậm đỏ lên. Đột ngột, hắn vứt đầu lọc thuốc đi, cực nhanh gõ xuống vài chữ trong mục bình luận: Hắn không phải Ánh sáng thành phố! Song, mũi tên chuột ngừng trên nút "gửi đi" hồi lâu, cuối cùng, hắn vẫn là lần lượt xóa đi những chữ này.
Khốn nạn! Tên khốn nạn này!
Tên cảnh sát gầy yếu kia làm sao có thể là "Ánh sáng thành phố"? Vị thần phán quyết cái thành phố này là ta! Ta mới là Ánh sáng thành phố!
Hắn cáu kỉnh đứng dậy, tựa hồ ngực bị một tảng đá lớn chèn kín, nặng trĩu không thở nổi. Rút liền hai điếu thuốc, tới lui qua lại trong gác xép mười mấy vòng, rốt cuộc tình tự của Giang Á mới dần dần bình phục. Hắn đi tới bên cạnh bàn ăn, tiện tay cầm lấy bức ảnh của Thai Vĩ, cao thấp đánh giá tỉ mỉ.
Mấy ngày qua, hắn đã dò tìm được chi tiết về cảnh sát tên Thai Vĩ này rõ ràng, đối với chiều cao, thể trọng, nơi ở và hoàn cảnh công tác, tuyến đường đi, số di động, qu