
Tác giả: Kim Lưu
Ngày cập nhật: 22:40 17/12/2015
Lượt xem: 1341462
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1462 lượt.
i, vừa lúc người con gái kia đi tới, hai người chưa nói câu nào đã nắm vội lấy tay nhau, rồi nhìn nhau mỉm cười. Cô gái kia một lát sau mới nhẹ nhàng nói: “Muội đến lâu rồi, nhưng thấy huynh đang chú tâm luyện tập nên không dám quấy rầy. Sao hôm nay luyện trễ vậy, khi nãy mụi còn thấy toàn thân huynh cứ run lên cầm cập, mụi thật rất lo lắng.”
Võ Đức nghe vậy thì cười cười, rõ ràng trong lòng đang rất hạnh phúc, anh nói: “Ta nói cho mụi một tin vui. Hôm nay ta đã đả thông được bước thứ nhất rất khó khăn của bộ chưởng pháp này rồi, kể như không phụ lòng tin tưởng của cha.”
Cô gái nở một nụ cười tươi như một đóa hoa, dưới ánh trăng mờ ảo không rõ dung mạo thế nào, nhưng chỉ riêng nụ cười đó cũng đã có thể đáng được gọi là mỹ nhân rồi, thêm với thân hình cân đối mềm mại của cô trong đêm, đứng cạnh bóng dáng anh tuấn của Võ Đức, quả là đẹp đôi. Cô vừa cười vừa nói trong vui sướng: “Huynh nói thật không. Sao huynh bảo phải ba năm mới xong mà?”
Võ Đức vẫn giữ nụ cười nói: “Thì cứ bình thường sẽ mất khoảng ba năm, nhưng không phải ai cũng thế.”
Ánh mắt cô gái liền chuyển sang vẻ tinh nghịch, nhưng cũng không kém phần yêu thương nói: “À…ý huynh là huynh thông minh hơn người chứ gì!”
Võ Đức hơi lúng túng nói: “Có đâu! Chắc là ta có duyên với cái môn này thôi.” Nói xong lại tủm tỉm cười, cô gái cũng cười, ánh mắt trìu mến nhìn người yêu.
Hai người dìu nhau đến cái ghế đá ở góc đình, tay trong tay, cô gái ngả người dựa vào lưng Võ Đức, nét mặt hết sức thỏa mãn. Võ Đức quàng tay qua vai cô, khẽ siết cô chặt vào người, hơi ấm của cả hai người tỏa ra sưởi ấm lẫn nhau. Anh nói: “Thùy này. Đêm nào mụi cũng trốn lên đây với huynh, nhỡ ba mẹ mà biết thì sao?”
Cô gái cười bảo: “Tía má ngủ sớm lắm, mà đêm hôm cũng đâu vào phòng muội làm gì mà biết được.” Nói tới đó bỗng như nàng nghĩ ra điều gì, liền khẽ cựa mình ra khỏi Võ Đức, giọng có chút hờn dỗi: “Ý huynh là bảo muội đừng có lên đây nữa đúng không. Muội biết mà, huynh sợ sư phụ biết chuyện sẽ trách phạt chứ gì.” Nói xong nàng hứ lên một tiếng quay phắt đi. Võ Đức liền nở nụ cười, lại quàng tay qua kéo nàng vào người mình rồi nói hết sức ngọt ngào:”Ta sao mà có ý đó được, ta lúc nào cũng muốn muội ở bên cạnh hết, chẳng phải chính ta bảo muội lên đây hay sao.”
Cũng trong đêm đó, cũng dưới ánh trăng tròn vằng vặc đó, tại đỉnh Khai Tâm Sơn, bên trong Vọng Nguyệt đình, có một người đang ngồi xếp bằng vận khí luyện công, nhân ảnh chìm trong ánh trăng, gió núi xé từng cơn mãnh liệt thổi qua đình. Thân người bên trên run lên từng chập, không biết có phải vì gió lạnh hay không, hay là vì sắp hoàn thành bước đầu tiên trong chương chữ Khôn – Âm Dương Chưởng Pháp.
Vọng Nguyệt đình được xây trên một tảng đá lớn trên đỉnh Khai Tâm Sơn. Tảng đá này nằm ở vị trí rất đặc biệt quanh năm có gió mạnh thổi qua. Cái đình rộng khoảng bốn mét vuông, bao quanh bởi bốn hàng lan can chạm rồng, nền lát đá hoa cương bóng loáng, không hề có mái che, thoạt trông giống một cái sân hơn. Giữa đình có một cái bệ cao năm mét, không có cầu thang gì dẫn lên cả. Đây chính là nơi luyện công của các đời chưởng môn Huỳnh Gia. Cái bệ cao giữa đình gọi là Thu Phong đài. Người luyện cần phải tự mình dùng khinh công mà nhảy lên trên đó. Đấy cũng là một cách để kiểm tra khả năng trước.
Điểm đặc biệt của cái đài ấy là được làm từ một tảng đá to nguyên khối. Tương truyền, ngày trước tổ sư Huỳnh Tường Đức thông tuệ tuyệt đỉnh đã cải biên và hoàn thiện lại bộ Âm Dương Chưởng Pháp của dòng họ. Trong quá trình cải biên ông thấy rằng việc luyện công cần phải có một môi trường thật hoàn hảo thì mới có thể luyện lên tới cảnh giới cao nhất, nên đã cất công tham khảo rất nhiều sách dư địa chí cốt tìm được nơi luyện tập thích hợp. Trong sách viết, gió trong thiên hạ đều có hướng thổi của nó, gọi là mạch gió. Mạch gió lại có sơn mạch thổi từ trên núi cao xuống, hải mạch thổi từ ngoài biển vào, địa mạch thổi trên những vùng đồng bằng. Các mạch gió này thổi khắp mặt đất tất sẽ phải giao nhau, những nơi giao nhau đó gọi là Phong Huyệt. Phong Huyệt mang thế của núi, khí của biển và hơi của đất, nơi đó có gió thổi ngày đêm không dứt, tố chất như vậy thì đúng là địa điểm lí tưởng để luyện bộ Âm Dương Chưởng Pháp mà Huỳnh chưởng môn đang tìm.
Tuy nhiên, Phong mạch trong thiên hạ rất nhiều, nhưng để tìm ra được thì cực kì khó. Vừa hay nằm cách Huỳnh Gia về phía nam chừng 3km, có một quần thể đồi núi nằm mọc lên giữa đồng ruộng. Trong đó có một ngọn núi tương đối cao, hoang vu, dân tình rất ít khi lên đó. Trên đỉnh núi có một tảng đá lớn, từ lâu những người đi núi đều biết rằng quanh tảng đá đó luôn có gió thổi ngày đêm dù rằng không biết tại sao. Đấy chính là một Phong Huyệt đã có từ lâu mà cũng là thứ mà Huỳnh chưởng môn đang tìm kiếm. Huỳnh chưởng môn khi đó là tướng trấn thủ thành Gia Định, uy danh lẫy lừng, cho nên việc quy hoạch ngọn núi hoang đó không có gì là khó, từ đó nó trở thành đất của Huỳnh Gia.
Địa điểm như vậy là đã rất lý tưởng. Ông