
Tác giả: Kim Lưu
Ngày cập nhật: 22:40 17/12/2015
Lượt xem: 1341457
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1457 lượt.
thoáng im lặng, dường như ông chủ nhà đang suy tính gì đó, sau một hồi mới nói: “Chúng ta chỉ có cách đợi xem tình hình thế nào rồi sẽ tùy cơ mà hành động thôi. Tên Lưu Bạch Phong này quỷ kế đa đoan, võ công cao cường. Dưới trướng của hắn cao thủ như mây, nhân lực đông đảo, tiền của dồi dào. Có thể nói ở cả Việt Nam này thế lực của hắn là hùng mạnh nhất. Chúng ta người ít, nhất thiết phải chờ đợi thời cơ, rồi sẽ đến lúc thích hợp. Đến lúc đó ra một đòn chí mạng, đoạt lại cơ nghiệp mà lão bang chủ đã gầy dựng, hoặc chí ít cũng phải giết được hắn rửa mối thù cho chủ nhân.”
Võ Tài nghe lão Sáu nhắc tới cái tên Lưu Bạch Phong thì toàn thân chấn động, cái tên đó lại chẳng phải kẻ mới hơn tháng trước đã gửi chiến thư cho cha sao!
Giọng nói của lão Sáu âm trầm mà cứng cỏi, nói nhỏ nhưng uy, lời lẽ hết sức cương quyết. Võ Tài tưởng tượng nét mặt ông lúc này chắc rất cương nghị. Trong phòng lại thoáng im ắng, lúc sau lại nghe tiếng lão nói, hình như hỏi ai đó: “Trang Nhi, con ra ngoài bấy lâu, tình hình bên Thanh Long Bang thế nào?”
Rồi đến một giọng nữ nhu mì, thanh âm thánh thót, ngọt ngào vang lên đáp lời. Võ Tài có thể tưởng tượng ra được khuân mặt xinh đẹp của nàng: “Thưa chú, thưa các vị sư thúc, mấy tháng qua con theo lời trà trộn vào đám ôsin nhà tênYến Tùng, bang chủ Thanh Long Bang, tuy không có thu hoạch gì nhiều nhưng cũng nghe ngóng được một số chuyện quan trọng.”
Có người nói gấp: “Chuyện quan trọng gì mau nói ra?”
Giọng cô gái chậm rãi nói:
“Ai cũng biết thế lực Thanh Long bang bị bọn Liên Hoa Bang chèn ép nên càng ngày càng sa sút. Sự tức giận và căm thù của tên Yến Tùng không cần nói cũng biết ghê ghớm thế nào. Hắn ngày đêm chỉ nghĩ cách tiêu diệt đám người Liên Hoa Bang, nhưng khổ nỗi thế lực không đủ. Cả Sài Gòn này giờ hắn chỉ có khu vực Chợ Lớn béo bở là căn cứ địa vững chắc, còn những địa bàn khác không ngừng bị Liên Hoa Bang chèn ép, giành giật, cấu xé, chịu không ít thiệt thòi. Không chỉ ở Sài Gòn, Liên Hoa Bang còn bành trướng thế lực khắp các tỉnh thành trong cả nước, nơi nào thanh thế của chúng cũng nổi như cồn, đến đâu là gom hết chuyện làm ăn nơi đó. Nhưng như vậy là đã phạm đến các quy tắc bất thành văn của giới Mafia là “Rừng nào cọp nấy, đất ai nấy sống.” cho nên gây ra không ít sự thù ghét. Những bang phái khắp cả nước mất đất làm ăn, tự nhiên là căm phẫn vô cùng.
Tên Yến Tùng là kẻ tâm cơ rất sâu, thủ đoạn cũng cực kì lợi hại, đã nghĩ ngay ra một kế. Hắn ngấm ngầm đứng ra chủ trì đại cuộc, kết minh với những bang phái khác cùng nhau chống lại Liên Hoa Bang. Cách đây mấy hôm, bọn chúng đã gặp mặt tại nhà riêng của lão để bàn chuyện kết minh. Con là người hầu trà cho bọn chúng. Thấy có khoảng chục tên, đều là kẻ cầm đầu của những bang hội khét tiếng ở Hà Nội, Hải Phòng, Huế, Đà Nẵng, Nha Trang, Phan Thiết, Biên Hòa…”
Lão Sáu nghe thuật tình hình tới đó thì buông một tiếng thở dài nói: “Thế sự thật đảo điên! Thế bọn chúng gặp nhau bàn những chuyện gì?”
Cả phòng đều yên lặng như rất chăm chú vào những thông tin mà cô gái kia cung cấp.
Nàng vẫn giữ thanh âm ngọt ngào đó, từ từ nói: “Bọn chúng chủ yếu là họp mặt làm tin trước, chưa có kế hoạch gì thực sự cụ thể. Nhưng lão Yến Tùng đã được tôn làm thủ lĩnh. Các tổ chức Mafia bây giờ, ngoài việc giết người cướp của, đâm thuê chém mướn, bảo kê thu tiền, thì đều mở các công ty quy mô lớn, thậm chí là rất lớn, làm ăn có vẻ hợp pháp. Các công ty này vừa để kiếm tiền, vừa để rửa tiền cho các hoạt động buôn lậu của chúng. Những ai cản trở việc làm ăn thì đều bị chúng thanh toán rất đẫm máu. Theo chỗ con được biết, ba công ty bất động sản lớn nhất ở Sài Gòn này thì hai cái là của Liên Hoa Bang, cái còn lại là của Thanh Long Bang. Thanh Long Bang uy thế không lớn nên sức ảnh hưởng cũng chỉ lan tới các tỉnh lân cận. Nhưng Liên Hoa Bang thì còn mở thêm hàng chục công ty lớn nhỏ, nhà hàng, khách sạn nhan nhản khắp nơi trên cả nước, đâu đâu cũng thấy người của chúng. Chắc ở Việt Nam này, tầm cỡ của chúng chỉ có dưới nhà nước mà thôi. Các bang phái nhỏ lẻ khác muốn sống thì đều phải qui thuận, cống nạp hàng năm và chịu sự chỉ đạo của chúng. Đám người họp ở nhà lão Yến Tùng đêm đó đều là những tay máu mặt, lăn lộn bao năm trên giang hồ. Kinh nghiệm bày mưu tính kế, giăng bẫy hại người thật vô cùng nhiều. Sách lược tổng quát bọn chúng đề ra trước hết là sẽ kết hợp chuyện làm ăn của nhau lại để xây dựng được thế lực kinh tế đủ chống chọi với Liên Hoa Bang, song song đó là sẽ tìm cách phá hoại chuyện làm ăn của đối phương, sau cùng sẽ tìm cơ hội từng bước đánh bật gốc chúng ra khỏi mỗi tỉnh thành. Chuyện con biết được cũng chỉ đến vậy. Chỗ lão Yến Tùng đó cứ ba tháng lại thay ôsin một lần để tránh bị gián điệp nên con không thể ở lại được nữa.”
Lão Sáu nghe xong gật gật đầu, chưa nói gì vội. Những người xung quanh cũng đều giữ im lặng. Cuối cùng lão bảo: “Theo ta thấy thì thời khắc tranh đấu giờ đã bắt đầu vào hồi gay cấn, ít lâu nữa lại có thêm Huỳnh Gia bị lôi vào cuộc, chắc chắn sự thể sẽ càng r