
Tác giả: Kim Lưu
Ngày cập nhật: 22:40 17/12/2015
Lượt xem: 1341461
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1461 lượt.
ày đêm dù rằng không biết tại sao. Đấy chính là một Phong Huyệt đã có từ lâu mà cũng là thứ mà Huỳnh chưởng môn đang tìm kiếm. Huỳnh chưởng môn khi đó là tướng trấn thủ thành Gia Định, uy danh lẫy lừng, cho nên việc quy hoạch ngọn núi hoang đó không có gì là khó, từ đó nó trở thành đất của Huỳnh Gia.
Địa điểm như vậy là đã rất lý tưởng. Ông lại thấy rằng người luyện công cần phải có môi trường âm hàn thì mới thuận lợi lưu dẫn khí huyết trong người. Nhất là khi luyện tới những chương thuần dương như chữ Chấn, chữ Càn thì nhiệt khí trong người sẽ dâng lên rất cao, nếu không có hàn khí bao quanh tất sẽ chịu không nổi. Thế nhưng vùng đất Long An thuộc miền nhiệt đới, quanh năm mưa thuận gió hòa, khí lạnh kiếm đâu ra. Huỳnh chưởng môn vì điều này mà trong lòng rất băn khoăn.
Huỳnh Gia ngày đó uy thế cực lớn. Huỳnh tổ sư lại là người hào sảng, thích kết giao bằng hữu, thế nên trong phủ lúc nào cũng có khách xa lui tới, toàn những dị nhân đi nhiều biết rộng. Lúc đó có một ông thầy địa lý người Tàu ghé qua, đối ẩm với nhau qua mấy tuần trà thì Huỳnh chưởng môn thuận miệng kể về mối băn khoăn trong lòng. Lão thầy địa lý nghe xong thì trầm ngâm một hồi, bèn kể rằng trong sách địa chí toàn thư gia tryền nhà lão viết rằng vùng đất phía nam nhiều đồng bằng phì nhiêu tươi tốt (người Trung Hoa gọi Việt Nam là vùng đất phía nam) nhưng núi non hiểm trở cũng nhiều, trong đó cao nhất có ngọn Phanxipang trên dãy Hoàng Liên Sơn. Trên đỉnh núi có một khối đá lớn gọi là Thạch Huyệt nằm sâu trong lòng đất, bao nhiêu hàn khí của cả năm dãy núi lớn miền Bắc Việt đều tích tụ cả vào khối đá này khiến nó có tính cực hàn, tay chạm vào lạnh thấu xương. Huỳnh chưởng môn nghe vậy thì cả mừng, biết rằng đó chính là thứ ông đang cần.
Ba ngày sau ông liền đích thân dẫn người ngày đêm cưỡi ngựa ra bắc, ngót một tháng mới tới chân núi. Phanxipang ngày nay đã được quy hoạch gọn gàng, đường xá rộng rãi, người ta leo núi đông như đi chợ. Nhưng vào hồi đấy thì ngọn núi hoang vu vô cùng, là nơi lam sơn chướng khí không ai lui tới. Huỳnh chưởng môn vất vả trăm bề mới trèo lên được tới đỉnh, lại thêm bao khó khăn nữa mới tìm ra được Thạch Huyệt. Đào bới đục đẽo suốt mười ngày liền mới tách ra được từ khối Thạch Huyệt đó một tảng đá lớn lôi lên mặt đất, đem về nhà đẽo thành một cái đài hình trụ cao năm mét để giữa Vọng Nguyệt Đình, đó chính là Thu Phong Đài này đây.
Trải qua bao đời đến ngày nay tảng đá vẫn còn được bảo toàn nguyên vẹn. Người ngồi trên đài này sẽ cảm thấy một luồng hàn khí ngùn ngụt bao phủ lấy cơ thể, lạnh thấu xương thịt, dù là giữa ngày hè nắng gắt vẫn có cảm tưởng như đang ở giữa mùa đông lạnh giá. Không chỉ thế, khí lạnh từ tảng đá còn vô cùng độc hại, những ai nội công thấp kém ngồi lên đây thì chừng ba giờ đồng hồ sau hơi độc sẽ ngấm vào cơ thể, nhẹ thì trọng thương, nặng thì lục phủ ngũ tạng bị thâm tím mà chết. Trước đến giờ, chỉ có những người chuẩn bị kế vị chức chưởng môn, công lực đã đạt đến mức thâm hậu mới ngồi được lên đó để luyện Âm Dương Chưởng Pháp mà thôi.
Người đang ngồi trên đài lúc này chính là Huỳnh Võ Đức, đại đệ tử của Huỳnh Tiết Huỳnh Đại Chưởng Môn của Huỳnh Gia Võ Quán. Võ Đức năm nay trạc ba mươi, võ công tu luyện có thể coi là đệ nhất trong môn phái, hơn hẳn các sư huynh đệ khác. Anh sớm đã được chỉ định kế thừa chức vị chưởng môn, nên Huỳnh chưởng môn từ hơn một năm trước đã đem khẩu quyết Âm Dương Chưởng pháp truyền cho anh để bắt đầu luyện tập. Hơn một năm nay cứ ban ngày thì anh ở trong môn phái, đêm xuống lại đến Vọng Nguyệt đình luyện võ. Đêm nay cuối cùng đã có kết quả, chỉ sau một năm anh đã có thể vận hành thành công cả hai luồng âm khí và dương khí trong cơ thể đi lại tùy ý. Có thế nói tốc độ một năm như vậy là đã rất thần kì, không phải ai cũng làm được. Nhưng nếu anh biết rằng Võ Tài chỉ sau một đêm thì đã đả thông được bước thứ nhất, mà lại trong hoàn cảnh rất kém thuận lợi so với anh, thì chắc sẽ phải há hốc mồm mà ngạc nhiên. Tuy nhiên, hai anh em trước giờ cực kì thân thiết và thương yêu nhau, cho nên nếu có thế thì chắc chắn anh chỉ có mừng chứ không có lấy gì làm ghanh tị
Lúc này trăng đã hơi chếch về tây, Võ Đức nhẹ nhàng mở mắt ra, trong lòng thập phần phấn khởi, bước đầu tiên khó nhất vậy là đã vượt qua, chương chữ Khôn này chẳng bao lâu nữa tất sẽ luyện thành. Anh đứng dậy, gió thổi mãnh liệt bạt cả mái tóc ngắn. Trong đêm trăng thân thể tráng kiện ở trần của anh hùng dũng đứng giữa trời, toát lên phong vị của vị chưởng môn tương lai.
Ngẩng đầu thưởng trăng một lúc, khuân mặt anh có hơi nhăn lại, dường như đang có chút sốt ruột. Bỗng phía dưới có một thanh âm nhẹ nhàng cất lên, giọng của một cô gái: “Sư huynh!” Kèm theo là một tiếng cười rúc rích. Võ Đức quay người lại, ánh trăng trên cao chiếu xuống nền lát đá hoa cương của Vọng Nguyệt Đình phản ánh lại một thứ ánh sáng vàng mờ nhạt, nhìn từ dưới lên thân thể anh hiện ra dưới ánh trăng đẹp đến lạ lùng. Anh nở một nụ cười rồi nhảy phắt xuống dướ