
Tác giả: Kim Lưu
Ngày cập nhật: 22:40 17/12/2015
Lượt xem: 1341540
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1540 lượt.
y. Võ Tài bèn nói: “Ý tốt của Trung Sứ tiểu bối rất cảm kích, nhưng phần còn bận học hành nên có lẽ đành hẹn dịp khác. Hôm nay xin cáo từ tại đây.”
Nói rồi quay đầu định bỏ đi, nhưng cổng lớn đã bị đóng kín, lại có mười mấy tên du côn đứng gác, làm sao có đường ra. Trung Sứ Dã Quỳ đổi giọng lạnh lùng nói: “Hai người muốn rượu mời không uống lại uống rượu phạt?”
Thái độ của lão Trung Sứ khiến Võ Tài bắt đầu tức giận, lại nghĩ tới chuyện Liên Hoa Bang đang có mưu đồ đen tối chiếm một thứ gì đó của Huỳnh Gia thì lại càng thêm căm ghét. Vậy nó không khách sáo nữa nói: “Lão muốn giữ ta ở lại để mưu đồ chuyện bất chính, đừng hòng. Ta thà chết chứ không ưng thuận.” Nói rồi quay phắt lại phóng thẳng ánh mắt nhìn lão.
Lão già bật cười nói: “Khẩu khí lớn lắm, vậy lão đây đắc tội vậy!”
Nói rồi lão rung người một cái, cũng chẳng biết lão di chuyển kiểu gì mà chớp mắt đã hiện ra trước mặt Võ Tài, vươn tay chụp vào ngực nó. Bất ngờ trước tốc độ ra đòn như gió của lão, Võ Tài hoảng hốt ngả người uốn lưng về sau thi triển Thiết Bằng Kiều tránh cú chụp của lão, tuy tránh kịp nhưng áo bị xé rách một mảng lớn trước ngực. Thằng Điệp đứng kế bên thấy tình thế nguy hiểm, tiện chân tung người phóng ra một cước nhằm vào hông lão già đánh tới. Nhưng cước chưa ra hết thì đã thấy một lực đạo trầm hùng đánh thẳng vào ngực, đầu óc quay cuồng, rồi phun ra một ngụm máu, cả thân hình văng về sau mấy thước, không đứng dậy nổi nữa.
Võ Tài kinh hãi vội chạy tới đỡ bạn dậy. Dưới ánh điện mặt thằng Điệp xanh như tàu lá chuối, mắt lờ đờ, có vẻ như đã trúng đòn khá nặng. Thấy bạn bị đánh ác Võ Tài bừng bừng tức giận, đặt thằng Điệp ngồi xuống rồi đứng phắt dậy nhìn lão già nói: “Các ngươi mưu đồ muốn chiếm Trấn Quốc Huyệt nhà ta, đừng tưởng cha ta không biết. Hôm nay để ta liều chết với lão.”
Lão bộc nghe thế thì hơi chột dạ nhưng cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Huỳnh chưởng môn tài trí hơn người, đoán ra ý đồ đó cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng lão lại nghĩ rằng tên tiểu tử kia là con trai của Huỳnh Tiết, đối với Trấn Quốc Huyệt chắc sẽ có ít nhiều hiểu biết, vậy là lão nhất quyết phải bắt Võ Tài lại, bèn cười nói: “Ngươi cũng biết lắm chuyện đấy, mau lên đi.”
Lão ở vị trí tiền bối, một chiêu túm ngực khi nãy chỉ là thử công phu của Võ Tài, còn khi đã giao đấu thật sự thì tất nhiên sẽ không ra đòn trước. Võ Tài biết đại địch trước mắt, chỉ còn cách dốc toàn lực chống trả, bèn ngầm vận kình, toàn thân bắt đầu nóng ran, kế liền thét một tiếng thi triển Thập Nhị Quyền Thủ hùng hổ xông vào định đoạt mạng lão già.
Tiếng quyền phong rít lên vù vù bên tai, chớp mắt đã tới trước mắt lão Trung Sứ. Tuy lão biết Võ Tài không phải hạng có thể xem thường, nhưng công phu của lão hơn xa đối phương, nên khi thấy quyền tới cũng không hề né tránh, chỉ dùng một tay vung chiêu hất văng ra. Võ Tài cảm thấy lực đạo của lão hùng hậu, de liền ba bước, lại dậm chân tung người nhảy vào, từ trên cao hai tay vận chưởng đánh xuống. Lão già vẫn đứng im một chỗ, rùng mình một cái cước phải từ dưới phóng ngược lên đỉnh đầu chặn song chưởng của Võ Tài lại, tiếp theo lại rút cước từ trên bổ ngược trở về. Võ Tài kinh hãi, song chưởng chạm vào chân của lão giống y như chạm vào một cột đá vững chắc, bao nhiêu lực đạo đều tan biến, lại thấy cước của lão bổ xuống, nếu né không kịp thì chắc chắn gãy tay. Vậy nó bèn vội vã thu chưởng nhảy ngược trở về, vừa lúc chân của lão đã tiếp đất, một mảnh gạch lót sân bể tan tành. Võ Tài nhìn cước lực của lão mà lạnh người, biết lão vì thân phận chưởng bối nên hai chiêu vừa rồi chỉ đỡ chứ không đánh trả, chiêu tiếp theo chắc chắn lão sẽ phản kích. Nhưng thế như đã vào chân tường, không thể quay đầu được nữa, nó bèn lại vận kình xông vào.
Lão già quả nhiên không nhường nữa, nhấc chân sấn tới động thủ.
Trời lúc đó đã tạnh mưa, chỉ còn gió lạnh thổi vù vù. Toàn trường nín thở theo dõi, mỗi giây trôi qua tựa như dài lê thê.
Võ Tài dụng toàn lực ra đòn, cũng tạo được một chút uy thế khiến lão già dù công phu vượt trội cũng khó chiếm phần thắng ngay được. Hai người thoáng một cái đã qua lại hơn hai mươi chiêu. Lão Trung Sứ thân ảnh phiêu diêu, lướt qua lướt lại nhẹ nhàng tiêu sái, nét mặt nhàn hạ. Còn Võ Tài thở hùng hục như trâu bò, mỗi cước mỗi quyền đánh ra đều vận hết lực mà đánh, nhưng thủy chung vẫn không làm gì được lão. Đánh thêm mấy chiêu nữa thì nó đã thấm mệt, tốc độ ra đòn chậm lại thấy rõ. Lão già cũng chẳng vội vã, từ từ chiếm thế thượng phong, ra chiêu nhanh như chớp giật đánh cho Võ Tài choáng váng mặt mày, liên tục thối lui, cuối cùng lui tới hàng rào thì không còn đường để lui nữa. Bỗng nghe hự hự, chát chát bốn tiếng, hai bên ngực của nó đã trúng đòn, thân hình văng ra giữa sân.
Thằng Điệp nằm gần đó kinh hãi trố mắt ra nhìn.
Lão già lại chầm chậm bước tới. Võ Tài trúng đòn đau đến sắp ngất, nhưng nghĩ tới phải rơi vào tay bọn Liên Hoa Bang thì tinh thần kích động, liền thu lực từ từ đứng dậy, miệng thở dốc, chân lại vận kình chuẩn bị tái chiến.
Cô gái đường