The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bầu trời sụp đổ ( The Sky is Falling ) - Full

Bầu trời sụp đổ ( The Sky is Falling ) - Full

Tác giả: Sidney Sheldon

Ngày cập nhật: 22:48 17/12/2015

Lượt xem: 1341810

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1810 lượt.

Người tài xế nhìn nàng dò hỏi qua tấm gương chiếu hậu.Dana nói một cách thận trọng:- Tôi muốn tới số một bốn đường Tre at…! - Nàng do dự… rylny…! - Hít một hơi thở dài -… Proye zd…Anh ta không còn kiên nhẫn nữa:- Cô muốn đến Boyrsky Club?- Đúng vậy.Họ đi qua những đại lộ dài đông đúc xe cộ và cả những khách bộ hành lầm lũi bước đi trong cái lạnh đến kinh người. Cả thành phố như bị bao phủ bởi một lớp gỉ đồng xám xịt, ảm đạm.Và không chỉ là thời tiết. Dana nghĩ.***Boyrsky Club là một nơi rất hiện đại và tiện nghi với những chiếc ghế bành và ghế con bọc da. Tim Drew đang ngồi đợi nàng ở gần cửa sổ.- Tôi biết là cô sẽ tìm được mà.Dana ngồi xuống.- Tay tài xế đó nói tiếng Anh.- Thế thì cô may mắn đấy. Một số trong bọn họ thậm chí còn không nói được cả tiếng Nga, họ từ các vùng khác đến. Cô có biết nước Nga lớn thế nào không?- Tôi không rõ lắm.- Lớn gần bằng hai nước Mỹ. Nó có đến mười ba múi giờ và biên giới giáp với mười bốn nước. Mười bốn nước.- Thú vị thật, - Dana nói. - Tim, tôi muốn nói chuyện với một vài người Nga đã từng cộng tác với Taylor Winthrop.- Thế thì bao gồm tất cả chính phủ Nga.- Tôi biết. Nhưng chỉ những người gần gũi với ông ta hơn thôi. Tổng thống.…- Có thể những người có chức vụ thấp hơn một chút. - Tim Drew nói khô khan. - Trong những người mà ông ta đã cộng tác cùng, Sasa Shdanoff là thân nhất.- Sasa Shdanoff là ai?- Ông ta là uỷ viên trong Cục phát triển kinh tế Quốc tế. Tôi tin là Winthrop gặp riêng ông ta cũng nhiều chẳng kém gặp chính thức là bao. - Anh ta nhìn Dana. - Cô đang theo đuổi cái gì vậy, Dana?- Tôi không rõ, - nàng thành thật trả lời. - Tôi cũng không rõ.***Cục Phát triển kinh tế Quốc tế là toà nhà lớn xây bằng gạch đỏ, chiếm hẳn cả một đoạn phố Ozernaya.Bên trong lối vào chính, hai cảnh sát Nga mặc cảnh phục đứng bên cửa, còn một người khác mặc thường phục ngồi ở sau bàn.Nàng tiến về phía cái bàn. Anh ta đứng dậy.- Xin chào!- Chào cô! Không…Dana ngăn anh ta lại.- Xin lỗi. Tôi đến gặp uỷ viên Shdanoff. Tôi là Dana Evans. Tôi ở Tập đoàn viễn thôngWashington Tribune.Anh ta nhìn tờ giấy trước mặt mình rồi lắc đầu.- Cô có hẹn không?- Không, nhưng…- Vậy cô phải hẹn trước. Cô là người Mỹ à?- Vâng.Anh ta lấy một tờ khai trên bàn và đưa cho nàng.- Mời cô điền vào đây.- Được, - Dana nói. - Vậy có thể gặp ông uỷ viên vào buổi chiều không?Anh ta nháy mắt.- Tôi không biết. Người Mỹ các cô lúc nào cũng vội vã. Cô ở khách sạn nào?- Sevastopol. Tôi chỉ cần vài phút…Anh ta phác một cử chỉ.- Sẽ có người gọi điện cho cô. Tạm biệt.- Nhưng… - Nàng thấy vẻ mặt anh ta. - Tạm biệt.Cả buổi chiều hôm đó Dana ngồi chờ điện thoại trong phòng mình. Đến sáu giờ, nàng gọi điện cho Tim Drew.- Cô đã gặp Shdanoff chưa? - anh ta hỏi.- Chưa. Họ sẽ gọi lại cho tôi.- Đừng nôn nóng, Dana. Cô đang gặp phải bọn quan liêu bậc nhất đó.Sáng hôm sau Dana quay lại Cục phát triển kinh tế Quốc tế. Ngồi sau bàn vẫn là người nàng đã gặp hôm qua.- Xin chào, - Dana nói.Anh ta ngước nhìn nàng, mặt lạnh như tiền.- Chào cô.- Ông uỷ viên đã nhận được lời nhắn của tôi chưa?- Tên cô?- Dana Evans.- Hôm qua cô để lại lời nhắn à?- Vâng. - Nàng trả lời yếu ớt - Cho anh.Anh ta gật đầu.- Vậy thì ông ta nhận rồi. Tất cả các lời nhắn đã được nhận!- Tôi có thể gặp thư ký của ông uỷ viên Shdanoff không?- Cô có hẹn không?Dana hít một hơi thở sâu.- Không.Anh ta nhún vai:- Vậy thì không được.- Khi nào tôi có thể…- Sẽ có người gọi điện cho cô.Trên đường về khách sạn, Dana đi qua Detsky Mir - một cửa hàng dành cho trẻ em, nàng rẽ vào và nhìn quanh. Có cả một khu bán toàn đồ chơi. Trong góc là các giá trò chơi điện tử. Kemal sẽ thích cho mà xem, Dana nghĩ. Nàng mua một cái và ngạc nhiên trước cái giá đắt khủng khiếp. Rồi nàng về khách sạn ngồi đợi điện thoại. Đến sáu giờ thì nàng đã hết hy vọng. Nàng đang định xuống lầu ăn tối thì chuông điện thoại reo.Dana chạy vội ra nhấc máy.- Dana? - Đó là Tim Drew.- Vâng.- Có may mắn nào chưa?- Tôi e là chưa.- Ừ, ở Moscow cô không nên bỏ lỡ những gì tuyệt vời nó có. Tối nay có biểu diễn ba lê. VởGiselle. Cô có thích không.- Rất thích. Cảm ơn anh.- Một tiếng nữa tôi sẽ qua đón cô.Vở ba lê được công diễn ở toà nhà quốc hội sáu ngàn chỗ trong điện Kremlin. Đó là một buổi tối huyền diệu. Âm nhạc tuyệt vời, các vũ công cũng tuyệt vời và màn một trôi qua một cách nhanh chóng.Khi ánh đèn bật sáng báo hiệu thời giạn tạm nghỉ, Tim đứng dậy.- Đi theo tôi. Nhanh lên.Đám đông bắt đầu đổ xô lên gác.- Chuyện gì vậy?- Rồi cô sẽ thấy!Khi lên đến tầng trên cùng, họ thấy sáu cái bàn chất đầy trứng cá caviar và rượu vodka ướp đá. Những người lên trước đang bận rộn tự phục vụ mình.Dana quay sang Tim.- Họ thật biết cách tổ chức một sô diễn ở đây.Tim nói:- Đây là cách mà giới thượng lưu sống. Cô nên nhớ rằng có ba mươi phần trăm dân số sống dưới mức nghèo khổ đấy.Dana và Tim đi về phía cửa sổ, tránh xa đám đông ồn ào.Những ngọn đèn bắt đầu nhấp nháy. Màn hai sắp bắt đầu rồi.Màn hai thật hấp dẫn, nhưng những mẩu đối thoại vẫn lởn