Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cát bụi thời gian - Full

Cát bụi thời gian - Full

Tác giả: Sidney Sheldon

Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015

Lượt xem: 1341831

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1831 lượt.

ng loại rau tươi - một đĩa paelta lớn – gạo, tôm, gà, và rau được nấu sốt - và kết thúc bằng món bánh Flăng thơm phức. Đây là bữa nóng đầu tiên mà Ricardo và Graciela được thưởng thức trong suốt một thời gian dài.Bữa ăn kết thúc. Megan đứng đậy.– Tôi phải đi về phòng.– Đợi tôi với - Jaime nói. - Tôi phải nói chuyện với cô - Anh đưa cô tới góc trống ngoài hành lang. - Về việc ngày mai ...– Vâng!Và cô hiểu điều anh sẽ hỏi. Điều cô không biết là cô sắp trả lời anh thế nào.Mình đã thanh thản về mình lắm kia mà. Mình đã tin rằng mình có tất cả những gì ước muốn.Giọng Jaime vang bên tai cô:– Cô không thực sự muốn trở về với tu viện, đúng không nào?Đúng không nào?Anh đợi câu trả lời.Mình phải trung thực với anh ấy, Megan nghĩ. Cô nhìn vào mắt anh và nói:– Tôi thực không biết mình muốn gì, Jaime. Tôi bối rối quá.Jaime cười. Anh ngập ngừng, rồi cẩn thận chọn từ:– Megan, cuộc chiến này sẽ mau chóng kết thúc. Chúng ta sẽ giành được những gì chúng ta cần, bởi nhân dân đứng sau chúng ta. Tôi không thể đòi em chia sẻ với tôi nỗi gian nguy vào lúc này, nhưng tôi muốn em chờ tôi. Tôi có một người cô sống ở Pháp. Ở với bà ấy em sẽ được an toàn.Megan nhìn anh một lúc lâu trước khi trả lời:– Jaime, hãy cho tôi thời gian suy nghĩ.– Rồi em sẽ không nói là không chứ?Megan đáp nhỏ nhẹ:– Tôi sẽ không nói không Đêm đó, không một ai trong nhóm chợp được mắt. Ai cũng có quá nhiều điều để nghĩ, quá nhiều đìều phải giải quyết.Megan thức để sống lại với quá khứ. Những năm tháng trong trại mồ côi. Sự huyền bí của tu viện. Rồi sự xô đẩy đột ngột vào mọt thế giới mà cô tưởng sẽ từ bỏ mãi mãi. Jaime Miro đang xả thân chiến đấu cho điều mà anh tin. Còn mình tin vào cái gì? Megan tự hỏi. Từ nay mình sẽ sống một cuộc đời thế nào?Cô đã làm phép lựa chọn một lần. Gần đây cô buộc phải lựa chọn nữa. Cô sẽ phải có câu trả lời vào sớm mai.Graciela cũng đang nghĩ về tu viện. Những năm đó hạnh phúc, bình yên biết bao. Mình đã cảm thấy rất gần bên Chúa. Mình sẽ mất nó chăng?Jaime thì nghĩ về Megan. Cô ấy không thể quay về tu viện. Ta muốn có cô ấy bên cạnh. Câu trả lời sẽ ra sao?Ricardo cũng quá xáo động, không tài nào nhắm mắt. Anh bận rộn vạch ra các kế hoạch cho đám cưới.Nhà thờ ở Bayonne ...Felix thì lại tự hỏi làm sao giấu xác Amparo. Để Largo Cortez lo chuyện đó.Sáng sớm hôm sau mọi người gặp nhau ở hành lang.Jaime tiến tới bên Megan.– Xin chào em!– Chào ông!– Em đã nghĩ về cuộc nói chuyện của chúng ta chưa?Suốt đêm qua, cô chẳng nghĩ về một điều gì ngoài nó.– Rồi, Jaime!Anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô, cố gắng đọc câu trả lời trong đó.– Em sẽ đợi tôi nhé?– Jaime ...Đúng lúc đó Largo Cortez vội vàng chạy tới. Theo ông là một người đàn ông trạc năm mươi, trông lạnh lùng.– Tôi nghĩ không còn thời gian ăn sáng đâu. – Cortez nói. - Các bạn phải đi ngay. Đây là Jose Cebnan, người dẫn đường, ông ấy sẽ đưa các bạn qua núi sang Pháp. Ông ấy là người thạo đường nhất ở San Sebastian này đấy.– Rất mừng được gặp ông, Jose. - Jaime nói. - Thế ông định thế nào?– Trước hết chúng ta sẽ đi bộ. - Jose Cebrian nói với cả nhóm. - Sang đến phía bên kia biên giới, tôi đã thu xếp xe đợi sẵn chúng ta. Ta phải đi ngay. Xin theo tôi!Cả nhóm đi nhanh ra đường phố vàng rực lên dưới ánh nắng sớm.Largo Cortez bước ra khỏi khách sạn để tiễn họ.– Thượng lộ bình yên! - Ông nói.– Cảm ơn bạn và tất cả. - Jaime đáp lại. - Chúng tôi sẽ trở lại, bạn thân mến.Sẽ sớm hơn bạn tưởng đấy.– Đi đường này. - Jose Cebrian ra lệnh.Cả nhóm bắt đầu đi về hướng quảng trường. Đúng giây phút đó, bọn lính và những người của GOE đột ngột hiện ra ở hai đầu, bịt kín phố lại. Ít nhất phải có tới mười hai tên, súng ống lăm lăm. Hai đại tá Ramon Acoca và Fal Sostelo trấn giữ ở hai đầu.Jaime liếc nhanh về phía bãi biển để tìm đường thoát. Hàng chục tên lính đang từ hướng Đó tiến đến. Họ phải chiến đấu. Theo bản năng, Jaime thò tay lấy súng.– Đừng nghĩ đến chuyện đó, Miro. Hoặc chúng tôi sẽ hạ tất cả các anh ngay chỗ các anh đang đứng đó. - Đại tá Acoca kêu to.Đầu óc Jaime sôi lên giận dữ, cố gắng tìm câu trả lời Làm sao Acoca có thể biết mà tìm tới đây? Jaime quay lại thì thấy Amparo đang đứng ở lối đi vào khách sạn, một nỗi buồn sâu thẳm hiện trên mặt cô.– Con khốn nạn! Tôi nghĩ là cậu ...– Tôi chỉ cho nó uống thuốc ngủ. Khi nào chúng ta qua được biên giới thì họ sẽ gọi nó dậy.– Đồ rắn độc!Đại tá Acoca tiến về phía Jaime.– Kết thúc rồi. - Y quay sang một người lính. - Tước vũ khí của chúng.Felix và Ricardo cùng nhìn Jaime đợi chỉ thị, sẵn sàng làm theo lệnh của anh. Jaime lắc đầu. Anh miễn cưỡng nộp súng của mình cho tên lính, Felix và Ricardo cũng làm theo.– Các anh định làm gì chúng tôi? - Jaime hỏi.Vài người qua đường dừng lại theo dõi sự việc.Giọng Acoca khô khan:– Tôi sẽ đưa anh và nhóm giết người của anh về Madrid. Chúng tôi sẽ đưa các anh ra tòa án quân sự công minh và sau đó treo cổ các anh lên. Còn nếu có quyền, tôi sẽ treo cổ anh lên ngay tại đây, ngay bây giờ.– Hãy để cho các bà sơ đi! - Jaime nói. - Họ không hên quan gì đến việc này.– Họ là lũ tòng phạm. Họ cũng mắc tội như các anh.Đại tá