
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015
Lượt xem: 1341529
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1529 lượt.
ia nói với đại tá Johnson bằng một giọng bình tĩnh:- Cái chết ấy đã gây cho chồng tôi một cú sốc nặng nề ... Đó là nỗi kinh hoàng của tất cả chúng tôi ... nhưng đăc. biệt là với anh ấy .Chị đặt tay lên vai chồng .- Xin mời bà ngồi . - Ddại tá Johnson bảo chị - Cho phép tôi giới thiệu đây là ông Hercule Poirot .Poirot cúi đầu . Cặp mắt tò mò của anh nhìn người vợ rồi người chồng .Tay của Lydia ấn nhẹ vai chồng .- Ngồi xuống, Alfred .Alfred lẩm bẩm:- Hercule Poirot ư ? Nhưng đó là ai ?Anh đưa tay lên trán .Lydia nói với anh:- Anh Alfred, đại tá Johnson muốn đặt ra cho anh nhiều câu hỏi .Đại tá Johnson nhìn chị bằng cặp mắt tán thưởng, vui mừng khi thấy bà Alfred là một người biết điều .- Tất nhiên, tất nhiên - Alfred nói .Johnson nghĩ: "Nỗi bất hạnh đã làm cho ông ta mất tinh thần . Tuy nhiên rồi ông ta sẽ bình phục" .- Tôi có ở đây - Ông noí to - bản danh sách những người có mặt trong nhà này hồi tối . Ông Lee, ông cho tôi biết bản danh sách này có chính xác không ?Ông ra hiệu cho Sugden và anh mở cuốn sổ ra đọc .Dần dần Alfred trở lại con người kinh doanh thường ngày . Tỉnh táo anh chăm chú nghe Sugden rồi xác nhận:- Hoàn toàn chính xác . - Anh nói .- Ông cho tôi biết về những khách mời . Ông bà George và ông bà David đều là những người thân, đúng không ?- Đó là hai em trai tôi và vợ của họ .- Họ đi qua ghé lại đây ư ?- Họ về để dự lễ Noel .- Harry Lee cũng là em trai ông chứ ?- Vâng .- Còn hai vị khách khác: cô Estravados và ông Farr ?- Estravados là cháu gái tôi . Farr là con trai của một người cộng tác làm ăn cũ của cha tôi, vừa từ Nam Phi tới .- A! Một người bạn cũ .Lydia nói ngay:- Không phải . Trước kia chúng tôi chưa hề gặp anh ta .- Còn bây giờ thì ông bà đã mời ông ta đến dự lễ Noel ư ?Alfred ngập ngừng đưa mắt nhìn vợ . Lydia trả lời một cách rõ ràng:- Anh ta tự tới đây vào hôm qua chứ chúng tôi không mời . Vì có việc trong vùng này, anh ta tới thăm bố chồng tôi . Khi biết anh là con trai của người bạn đồng thời là người cùng cộng tá clàm ăn cũ của mình, bố chồng tôi khẩn khoản mời anh ở lại để dự lễ .- Tôi hiểu - Đại tá Johnson nói - Còn về những người giúp việ c, bà có cho rằng họ là những người đáng tin cẩn cả không ?Lydida yên lặng một thoáng trước khi trả lời .- Vâng . Tất cả đều thật thà và đã làm việc ở đây từ lâu . Ông quản gia Tressilian đã ở nhà này từ khi chồng tôi còn là một đứa trẻ . Những người mới là Joan, con bé người hầu và người hầu riêng của cha tôi .- bà nghĩ như thế nào về hai người này ?- Joan là cô bé tận tâm tuy hơi ngốc nghếch . Có thể kể ra nhiều nhược điểm ở nó . Tôi không hiểu lắm về Horbury . Anh ta làm việc ở đây mới đươc. một năm . Anh ta phục vụ cho cha tôi và ông có vẻ hài lòng .Poirot hỏi một cách tế nhị:- Còn bà, bà cũng hài lòng chứ ?Lydia khẽ nhún vai:- Tôi không có việc gì để giao cho anh ta cả .- Xin lỗi, thưa bà, với tư cách là bà chủ trong nhà, bà có trách nhiệm trông coi những người giúp việc .- Vâng, đúng như thế . Nhưng Horbury là người hầu riêng của bố chồng tôi, tôi không quản lý anh ta .- Tôi hiểu .- bây giờ chúng ta nói về những việc đã xảy ra tối hôm qua - Đại tá Johnson nói - Tôi mong ông cố gắng nhớ lại . Yêu cầu ông Lee thuật lại .Câu trả lời của Alfred rất nhỏ :- Chắc chắn là như vậy .Ông đại tá hỏi ngay:- Ông nhìn thấy cha ông lần cuối vào luc' nào ?Một nỗi đau đớn làm biến dạng bộ mặt của Alfred . Anh trả lời từng câu đứt quãng:- Sau bữa trà, tôi ngồi bên cha tôi một lúc ... Sau đó tôi chúc ông ngủ ngon và rời khỏi phòng ... Lúc ấy khoảng ... sáu giờ kém mười lăm .Poirot lưu ý:- Ông chúc ông già ngủ ngon . Vậy ông cho rằng tối hôm đó mình không gặp ông cụ nữa ?- Không . Chiều hôm ấy cha tôi ăn rất ít và người ta mang thức ăn lên sớm hoặc ông ngồi trên ghế . Ông không muốn mình bị quấy rầy . Nếu không được gọi thì không ai được lên gặp ông (118)- Việc gọi người lên thường xảy ra chứ ?- Đôi lúc, khi cha tôi muốn có người để trò chuyện .- Nhưng đây không phải là một thói quen chứ ?- Không .- Xin mời ông noí tiếp, ông Lee .- Chúng tôi ăn vào lúc tám giờ - Alfred kể tiếp - Khi xong bữa vợ tôi và phụ nữ vào phòng khách .Mắt mở to, giọng của anh lạc đi:- Nam giới chúng tôi đang ngồi trước bàn ăn ... thì bất chợt trên đầu chúng tôi có một tiếng động đáng sợ . Bàn ghế đổ, đồ sứ vỡ; sau đó ... Ôi! Trời! (Anh run lên) Tôi còn nghe rõ ... cha tôi ... một tiếng kêu khủng khiếp kéo dài ... như người đang trong một cơn đau đớn ghê gớm .Alfred úp mặt vào hai bàn tay đang run rẩy . Lydia thương cảm đặt tay lên vai anh .- Rồi saonữa ? - Đại tá Johnson hỏi .Alfred nghẹn giọng nói:- Chúng tôi lặng người đứng một lúc . Sau đó chúng tôi lên cầu thang để tới phòng của cha tôi . Cửa đã khóa từ bên trong . Không thể nào vào được . Cuối cùng chúng tôi phải phá cửa để vào và chúng tôi nhìn thấy ....Tới đây thì tiếng nói của anh vỡ ra .Johnson cắt ngang:- Vô ích khi đi vào các chi tiết, ông Lee . Xin trở lại lúc mọi người trong phòng ăn . Những ai ở bên ông khi có tiếng kêu ấy ?- Những ai ư ? ... Tất cả chúng tôi ... Không ... đợi đã ... Em trai tôi và tôi ... chú Harry