Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng

Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng

Tác giả: cherry

Ngày cập nhật: 22:35 17/12/2015

Lượt xem: 1343655

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3655 lượt.

>- Muốn biết lý do à?_ Nhỏ không sợ còn tỏ ra ngang ngạnh hơn nữa. Mấy chuyện này nhỏ gặp nhiều ở trường cũ rồi, nhưng thường là nhỏ đi đánh người ta chứ chưa ai đánh nhỏ bao giờ. Cho nên máu "anh chị" vẫn còn trong người. - Là vì tao thích đó được không?

- Mày…

- Mày cái nỗi gì? Mới cách đây vài tiếng trước còn "chị chị em em" giờ lại thay đổi thế à? "Diễn" cho ai xem vậy? Giả tạo!

Mai Chi phất tay, ra biệu cho mấy đứa kia xông lên, bọn nó nhìn nhỏ cười khinh bỉ.

Ừ thì nhỏ cũng mạnh đi, nhưng mà đó là 1 chọi 1 còn đằng này 1 chọi 5, 6 đứa coi như là bị đánh hội đồng, nhỏ lấy sức đâu mà làm lại. Trong vòng vây rối loạn, nhỏ cảm thận được bàn tay của mình quơ loạn xạ đập bôm bốp vào người, vào mặt mấy đứa kia. Đồng thời cũng cảm nhận được mấy cánh tay phang tới tấp lên người nhỏ, thậm chí mái tóc đỏ cũng bị xổ ra rối bù xù bị giật lấy giật để.

Dù đau đến ứa nước mắt nhưng nhỏ vẫm nghiến răng, tay vung mạnh hơn, chân đạp tới tấp. Chẳng biết khi nào bọn nó sẽ ngưng nhưng nhỏ không muốn làm con rùa rụt cổ mặc kệ tụi nó có đánh có đá thì tùy. Mình đâu thì phải lôi tụi nó đau cùng mới hả dạ.

Ước muốn của nhỏ bây giờ là có ai phát hiện ra và cứu nhỏ. Hình ảnh của cậu chợt hiện lên. Nhỏ uất ức, tất cả tại cậu mà nhỏ mới thành ra thế này, uất ức, uất ức tột độ. Nhỏ muốn khóc quá, khóc không phải vì đau mà là vì giờ này nhỏ bị đánh tơi tả ở đây thì cậu biệt tăm ở đâu không biết, chắc là lại đi hẹn hò vơí Ngọc rồi chứ gì! Nghĩ đến đây nhỏ càng muốn khóc hơn, khóe mắt đã cay cay từ lúc nào chả hay. Nhưng mà biết đâu nhỡ nhỏ khóc bọn này tưởng nhỏ đau bọn nó càng khoái chí hơn thì sao? Như vậy sẽ rất là nhục! Cho nên tuyệt đối không được khóc, không được khóc vì lí do ngớ ngẩn này!

Không biết bao lâu rồi mà nhỏ cảm thấy cả thân thể rệu rạo, đầu choáng váng, chân tay bủn rủn như cọng bún thiu, nhỏ sắp ngất tới nơi. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó thì đột nhiên…

- Dừng lại!_ Giọng ai đó rít lên giận dữ mà cũng thật uy quyền. Lũ bạn của Mai Chi quay mặt lại, nhìn cái nơi phát ra âm thanh hung bạo đó.

- Mau biến khỏi đây trước khi tôi lôi các cô lên văn phòng của trường!_ Không biết người đó là ai, không biết người đó uy quyền cỡ nào, cũng chả biết khuôn ặt lúc này của người đó dữ tợn bao nhiêu mà mấy đứa con gái đó đều cắm đầu bỏ chạy. Đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng nhỏ bị đánh, nhỏ cam đoan! (Mạnh miệng quá!=))

Nhỏ lồm cồm bò dậy, dùng chút sức lực yếu ớt cuối cùng mà gào lên

- Đánh người khác giỏi lắm mà! Sao tự dưng nghe hai từ "văn phòng" đã bỏ chạy vậy? Chị nói cho mấy cưng biết ngày xưa chị đánh ai là không hề biết sợ nhé! Chị mà đánh ai rồi là thầy cô cũng không cản được đâu chứ không như mấy đứa! Trẻ trâu!

Xong, nhỏ vuốt lại tóc tai định cảm ơn "ân nhân cứu mạng" thì bị ngắt ngang, mà cái vị "ân nhân" đó cũng làm nhỏ cứng họng

- Vẫn cứng đầu và mạnh miệng quá nhỉ? Sao lúc nãy không gào lên với bọn nó như vậy đi, sao đợi người ta chạy hết rồi mới gào thét ở đây một mình! Cái tật không chừa, có ngày bị đánh cho thịt nát xương tan thì mới chịu rút kinh nghiệm hay sao ấy!_ Cậu nói

Nhỏ đứng phắt dậy, chỉ tay vào mấy vết thương của mình mà gào lên

- Tôi thích như thế đấy thì làm sao nào, cậu quản được tôi à? Tại ai mà tôi mới ra nông nỗi này hả? Một tiếng an ủi, hỏi han cũng không có! Mở miệng ra là chửi mắng trách móc, sao miệng cậu độc địa quá vậy hả???_ nhỏ giận đến nỗi đến cả cách xưng hô cũng thay đổi.

Một tia đau lòng khẽ xuyên qua người cậu. Tại sao lại có thể xưng hô một cách xa lạ như vậy?

- Tại tao à? Mọi chuyện không phải từ cách tính ngang bướng tùy tiện của mày mà ra à? Thư của người khác ai cho mày vứt đi hả?_ Cậu tức giận nói

- Tôi thích! Ai biểu đưa tôi làm cái gì? Tôi chưa xé nát nó ra là may lắm rồi! Thích thì đi moi thùng rác đi nó vẫn còn nằm y nguyên trong đấy đấy!

- Mày… cứng đầu, ngang ngược quá rồi đấy! Mày cứ như vậy thì ai chịu nổi mày hả?

- Tôi đó giờ như vậy đấy! Tôi đâu cần cậu chiụ nổi tôi! Tôi biết tôi không bằng Phạm Ngọc xinh đẹp của cậu rồi, khỏi nói nhiều! Bye!_ Nhỏ hất vai cậu, khập khiễng bước ra cửa. Sau, lại chưa vừa lòng, gáng quay lại gào thêm một câu nữa

- TAO GHÉT MÀY, HY CHÓ ĐIÊN!

Xong mới chịu vụt chạy đi, mặc cho cái chân đang bị trậc khớp.

- NHẬT HẠ!_ Cậu kêu với theo nhưng vô vọng. Tức giận cậu đá vào vách tường gần đó, đấm đá vài cái vào bộ bàn ghế dư của trường nữa mà cũng chưa hả giận




Trưa…

Nhỏ dụi mắt thức dậy liếc nhìn sang chiếc đồng hồ bên cạnh cũng đã là 12h50p. Từ chiều hôm qua sau vụ đánh nhau, nhỏ chạy như điên về nhà rồi lăn ra giường, rồi cũng không biết ngủ thiếp đi lúc nào. Trong mơ mơ nhỏ còn thấy rõ hình ảnh cậu mồn một đang cười tươi rói chìa ra trước mặt nhỏ hủ kem 5 mùi vị ở Naive. Nhỏ xoa xoa thái dương, thì thào

- Dạo này hay bị "cô hồn" ám ảnh quá!_ Nhỏ tuột xuống giường, xách bộ quần áo thể thao màu xanh mi nơ đi thay đồ.

Đ