Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chuyện không công bố của Sherlock Holmes - Full

Chuyện không công bố của Sherlock Holmes - Full

Tác giả: Enleri Kuin

Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015

Lượt xem: 1341033

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1033 lượt.

uớc mình mất rồi!- Bạn tôi giật ra và lao vào bóng tối. Trong lúc tôi đứng lên thì tiếng gào rú càng tăng, rồi bỗng nó đứt đoạn. Trong bóng tối nghe rõ tiếng buớc chân người chạy- Sherlock Holmes và kẻ nào đó.Cần phải thừa nhận là tôi đã thể hiện bản thân trong việc này không đuợc tốt đẹp lắm. Truớc kia đã có thời tôi là Vô địch hạng Trung về quyền Anh, nhưng thấy rõ là thời gian không hề quay lại. Tôi chạy được ít buớc rồi phải tựa đầu vào tuờng gạch, cố gắng đấu tranh với cơn đau đầu chóng mặt. Trong phút này tôi không thể đáp lời bằng tiếng kêu nào, ngay cả khi Nữ Hoàng đáng quý của nuớc Anh kêu gọi.Cơn chóng mặt qua đi, các vật thể xung quanh thẳng lại và tôi chuyệnh choạng tiến lui, sờ soạng trong bóng tối. Mới đi chưa đuợc ba buớc thì có một giọng bình tĩnh ngăn lại:-Đây, Watson!Tôi quay trái và thấy một lỗ cửa ở tuờng.Lại vang lên giọng của Holmes:-Tôi đánh rơi chiếc đèn bấm. Anh có tìm thấy nó không, Watson?Giọng nói bình tĩnh của Holmes đặc biệt làm tôi kinh hoảng, vì nó thường dùng để che dấu cuộc đấu căng thẳng nội tâm. Tôi biết là Holmes đang bị chấn động mạnh vì chuyện gì.Tôi buớc một buớc và dẫm vào chiếc đèn bấm. Bật nó lên tôi kinh hoàng thấy cảnh tuợng truớc mặt mình. Holmes quỳ đầu gối, khom nguời và gục đầu ủ rũ - tuợng trưng cho sự tuyệt vọng hoàn toàn.-Tôi đã vấp phải thất bại, Watson. Cần phải đưa tôi ra Tòa vì tội ngu xuẩn.Kinh hoàng vì cảnh tuợng đẫm máu nên tôi chỉ nghe thoang thoảng. Jack-Kẻ mổ bụng đã để cho cơn điên dại kinh tởm của hắn đuợc tự do, lần này đã chọn Ponli bất hạnh làm nạn nhân của hắn. Bức tranh kinh khủng chập chờn đảo qua đảo lại truớc mắt tôi..-Nhưng nó có ít thời gian thế! Bằng cách nào nhỉ?Holmes tỉnh nguời và đứng nhỏm lên-Đi nào Watson! Đi theo tôi!Suốt dọc đường Holmes vượt truớc tôi khá nhiều, nhưng tôi không thể để bạn mình khuất khỏi tầm mắt và cuối cùng khi tôi đuổi kịp, thì thấy Holmes đang lấy sức gõ vào cửa của hiệu cầm đồ Dudley Bek .-Bek- Holmes quát to- Ra đây! Tôi yêu cầu anh lập tức ra ngay đây!- anh ta đập rồi lại đạp tiếp nắm đấm vào cánh của- Mở cửa ra, nếu không ta phá đấy!Trên cao xuất hiện một hình chữ nhật sáng. Cửa sổ mở rồi một chiếc đầu thò ra. Dudley Bek quát lên:-Anh là ai, điên à? Anh là ai đã nào?Trong ánh sáng của ngọn đèn mà người chủ tiệm cầm đồ cầm trên tay, thấy rõ chiếc áo sơ mi mặc đêm cổ đứng và chiêc mũ chụp có tua đỏ.Holmes lui ra rồi quát to để trả lời:-Thưa ngài, tôi là Sherlock Holmes và nếu ngài không lập tức xuống ngay, tôi sẽ leo lên qua bức tuờng này và tóm tóc ngài lôi đi.Bek tất nhiên là kinh hoàng vì Sherlock Holmes vẫn đang mang bộ mặt hóa trang đầy sẹo.Tôi cố giúp đỡ;-Dudley Bek , ông còn nhớ tôi phải không?Ông ta ngạc nhiên nhìn tôi-Ngài là một trong hai ngài..-Và tôi cam đoan với ông đây là Sherlock Holmes.Người chủ tiệm lưỡng lự. Nhưng sau đó ông ta nói:-Được thôi. Tôi xuống ngay đây.Holmes nôn nóng buớc đi bước đi bước lại cho đến lúc ánh sáng ló ra trong cửa hiệu và cửa ra đuờng đã mở.-Ra ngoài này đi nào, ông Bek! - Holmes ra lệnh bằng giọng đe dọa.Người Đức kinh hoảng nghe theo. Cánh tay mạnh mẽ của bạn tôi chộp giữ người chủ tiệm đang cố gắng để giằng ra. Holmes xé toang phía truớc chiếc áo lót, để lộ bộ ngực trần đang nổi gai vì lạnh.-Ngài làm gì thế, thưa ngài?- Chủ tiệm cầm đồ hỏi bằng giọng run rẩy- Tôi không hiểu gì cả.-Im đi!- Holmes nói gắt gỏng và tỉ mỉ xem xét bộ ngực ông ta duới ánh đèn trên tay Bek.-Ông đi đâu, ông Bek, sau lúc rời quán " Thiên thần và Vương miện"?-Holmes hỏi sau khi buông ông ta ra.-Tôi đi đâu cơ? Tôi về nhà, vào giuờng.Sau khi Holmes hạ thấp giọng, người chủ tiệm cầm đồ đã bình tĩnh trở lại, và giọng ông ta lúc này mang vẻ thù địch.- Đúng, - Holmes nói trầm ngâm- vẻ như thế thật. Ngài hãy quay về giường, thưa ngài. Thật tiếc là tôi đã làm ngài kinh khủng.Holmes quay đi một cách bất nhã và tôi cũng đi theo. Khi hai nguời đến góc phố, tôi quay lại và thấy Bek vẫn còn đang đứng truớc tiệm cầm đồ. Trong dáng trần trụi lạ lùng với cây đèn giơ cao trên tay, ông ta như một bức biếm họa của tuợng Thần Tự do mà dân Pháp tặng Hợp Chủng quốc Bắc Mỹ, hiện giờ đang đứng ở cửa vào vịnh New-York.Chúng tôi quay về nơi xảy ra tội ác và thấy rằng thi thể của Ponli bất hạnh đã đuợc mọi nguời phát hiện. Một đám đông dân chúng tò mò, với sự khát khao bệnh hoạn các cảnh tượng như vậy đã chặn lối vào phố, đông thời các ngọn đèn bấm của một số nhân vật chính thức đã rọi vào bóng đêm, xung quanh nơi xảy ra sự kiện.Holmes đứng với vẻ ảm đạm ngắm nhìn quanh cảnh, tay đút sâu vào túi áo khoác.-Không nên để lộ sự có mặt của chúng ta ở đây làm gì, Watson - bạn tôi nói-. Chuyện đó chỉ kéo theo các lời giải thích bất lợi với Lestrade.Tôi không ngạc nhiên với đề nghị không để lộ vai trò người chứng kiến cảnh tượng kinh khủng này. Bạn tôi hành động theo phương pháp của mình, hơn nữa trường hợp này lại đang chạm mạnh vào lòng tự ái cá nhân của Sherlock Holmes.-Nào ta lẩn êm đi thôi, Watson- Holmes nói với vẻ cay dắng- bọn mình hoàn toàn thích hợp với vai trò các thằng ngu óc rỗng.


Chương 7: Đồ tể