Độc giả thứ 7 - Full
Tác giả: Lôi Mễ
Ngày cập nhật: 22:43 17/12/2015
Lượt xem: 1341075
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1075 lượt.
bao giờ cháy trong truyền thuyết đang bốc lên khói đặc và ngọn lửa bừng bừng.Nhìn ra được, lửa bốc lên từ bên trái lầu ba.Toàn thân Phương Mộc bắt đầu run rẩy. Kia chính là vị trí của phòng 352.Ước chừng sửng sốt nửa phút, chân Phương Mộc vẫn run rẩy bước đi, hướng phía cảnh cửa tòa nhà chạy tới.Cửa đóng, Phương Mộc dùng sức nện vào cửa sắt, vừa lớn tiếng kêu gào, thế nhưng không người nào để ý hắn.
Hắn nhìn hai bên, sau đó lùi về sau vài bước, chạy lấy đà, thoáng cái bắt được mái của nhà để xe đạp, trở mình lên, lại trèo lên bệ cửa sổ lầu hai, lấy tay đẩy đẩy, cửa sổ bị đóng chết. Hắn dùng khuỷu tay thử đập vỡ cửa kính, mở cửa sổ ra, cuối cùng nhảy vào ký túc xá 2.Trong lầu 2 khá ổn, khói không nhiều, có thể ẩn ẩn trông thấy ánh lửa lầu 3. Phương Mộc dùng tay áo che miệng lại, bước nhanh hướng về phía sườn tây lầu 3 chạy đến.Lầu ba nơi nơi là ánh lửa, vài cánh cửa xung quanh phòng 352 cũng đã bốc cháy. Trong không khí tràn ngập mùi thối của da thịt bị đốt cháy. Xuyên thấu qua ánh lửa và khói mù, Phương Mộc trông thấy cửa phòng ngủ 352 có một người đang ngồi chồm hổm, cẩn thận nhìn quanh bên trong. Phương Mộc cẩn thận tới gần, nương theo ánh lửa xung quanh, Phương Mộc rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt người kia.Là Ngô Hàm.Mặc dù trong lòng sớm có chuẩn bị, thế nhưng, khi Phương Mộc thật sự đối mặt với hắn, hắn vẫn thất thanh kêu lên: "Là ngươi!"Ngô Hàm mạnh quay đầu, nhìn thấy là Phương Mộc, sắc mặt trái lại trở nên trầm tĩnh. Hắn cau mày đánh giá Phương Mộc, dường như Phương Mộc là khách nhân không được hoan nghênh đến quấy rầy bữa tiệc tối."Ngươi thật sự càng ngày càng khiến người ta chán ghét, Phương Mộc."Hắn chậm rãi đứng lên, dùng một động tác khoa trương chỉ hướng phòng ngủ 352 còn đang bốc cháy: "Thế nào? Khung cảnh hùng tráng không?"Phương Mộc lúc này mới chú ý đến, trong phòng 352 bị ánh lửa chiếu sáng rực lên, hai người đã bị cháy trụi nằm cuộn lại.Môi Phương Mộc trở nên run rẩy, hắn cũng dùng một ngón tay run run chỉ vào hai người còn đang bốc cháy kia nói: "Bọn họ. . . .Bọn họ. . . . ."Ngô Hàm bình tĩnh nói: "Là lão Tứ và Vương Kiến. Còn có nàng." Hắn mỉm cười hướng đống nhô lên ở tường đối diện bĩu môi.Nơi đó nằm một người toàn thân cháy sém, từ áo lông trên người vẫn chưa thiêu hủy hết và thân hình, là Tôn Mai.Phương Mộc dựa vào tay vịn cầu thang, miễn cưỡng làm cho mình đứng thẳng."Vì. . .Vì sao?"Ngô Hàm nhún nhún vai, "Vì sao? Kia phải hỏi nữ nhân ngu ngốc này." Hắn giống như đang tản bộ ở sân sau nhà mình nhẹ nhàng đi đến bên thi thể của Tôn Mai, dùng chân đá đá thân thể của nàng, thanh âm lại chợt thấp xuống: "Đó là chuyện của học kỳ trước. Nàng muốn nói cho ta một chuyện không nên bị kẻ khác biết đến, viết thư cho ta, còn tự cho là thông minh nhét vào cặp sách của ta. Kết quả ta không thấy được lá thư này, cùng ngày ta đó đến thư viện trả một quyển sách, ta nghĩ, lá thư này đã kẹp trong quyển sách kia."" <
> ?" Phương Mộc buột miệng nói ra."Đúng vậy." Ngô Hàm nói, "Kỳ thật ngươi đoán đúng rồi, phiếu mượn sách kia chính là phiếu mượn sách chết người."Phương Mộc nhanh chóng nhớ lại danh sách trên phiếu mượn sách kia: Cao Quốc Đống, Vương Bồi, Tề Tân, Lưu Bách Long, Liêu Sấm, Trâu Kì, Ngô Hàm. Sau đó là Chu Quân, Cổ Phi Phi, Lưu Vĩ Lệ, Trần Hi, Phương Mộc, Vương Kiến, Chúc Thừa Cường."Người thứ 7," thanh âm Phương Mộc khàn khàn nói, "Ngươi là độc giả thứ 7, mọi người phía sau phải chết đúng không?"Ngô Hàm lắc đầu: "Ngươi đừng choáng váng, khi ta đến thư viện tra quyển sách kia, độc giả sau ta chỉ có Chu Quân, Cổ Phi Phi và Lưu Vĩ Lệ. Trong quyển sách kia ta không tìm được lá thư này, ta nghĩ, lá thư này nhất định bị một độc giả nào đó sau ta cầm đi, mà sau đó không lâu, ta mạc danh kỳ diệu bị quét khỏi lớp căn bản. Ta biết, nhất định có người dùng phong thư này ở sau lưng đâm ta một đao. Hơn nữa," Thanh âm của hắn lập tức nâng cao, "Hắn tính toán khiến ta tiếp tục hổ thẹn!""Còn những người khác, bọn họ không thể nào thấy được lá thư này, ngươi vì sao muốn giết chết họ? Bởi vì cừu hận?"Ngô Hàm tựa hồ không biết làm thế nào cười cười: "Trời ơi, Phương Mộc, với chỉ số thông minh của ngươi, ta thật sự rất khó cùng ngươi khai thông. Ta từng nghĩ đến ngươi so với những người khác thông minh hơn, ngươi khiến ta thất vọng rồi, bằng hữu thân mến ơi.""Đương nhiên không phải vì cừu hận," Trong ánh mắt hắn mang theo một tia thương xót cao ngạo, "Bởi vì ta sau này đã tìm được lá thư này.""Cái gì?" Phương Mộc mở to hai mắt, "Khi nào?""Sau khi giết chết Lưu Vĩ Lệ, trong lúc vô tình ta phát hiện dưới sàng của mình.""Ta không hiểu."Ngô Hàm cười ha hả, giống như đối mặt với một vấn đề hết sức buồn cười. Hắn thậm chí cười đến ho khan."Bởi vì ngươi a, bằng hữu thân mến của ta." Hắn thật vất vả ngưng cười."Ta?""Đúng, bởi vì ngươi phát hiện phiếu mượn sách kia, mà ta thời điểm đó, vừa vặn tìm được lạc thú trong trò chơi này."Hắn giống như diễn kịch tao nhã vươn hai tay, dường như đang nghênh đón một hảo bằng hữu đã lâu không gặp."Ngươi, bằng hữu thân m