Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hẹn với tử thần - Full

Hẹn với tử thần - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 1341507

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1507 lượt.

Bà Westholme nhún vai và rồi bắt đầu nói bằng một cái giọng miễn cưỡng. 
- Cô Pierce mặc một cái váy vải cốt tông ( coton) sọc nâu trắng, đeo một cái thắt lưng của Su đăng bằng da có màu đỏ, xanh da trời và màu beige ( màu trắng ngà ) . Cô ta đi tất lụa ngắn màu beige và đôi giày có quai. Có một vết rách ở chiết tất trái của cô ta. Cô ta đeo vòng cổ bằng hạt cacnelian màu xanh lam thẫm. Cô ta cài một chiếc trâm ngọc hình con bướm. Cô ta đeo một chiếc nhẫn mỹ ký hình con bọ hung ở ngón tay thứ ba của bàn tay phải. Trên đầu cô ta đội một chiếc mũ nỉ hai màu nâu và hồng. 
Bà ngừng lại, một sự im lặng chứa đầy vẻ tự mãn trong đó. Rồi. 
- Có cần phải nói thêm gì không ? – bà ta lạnh lùng hỏi. 
Poirot dang rộng cánh tay ra làm một cử chỉ quá ngạc nhiên. 
- Thưa bà, bà đã làm tôi hết sức ngưõng mộ. Sự quan sát của bà quả thực rất tinh tế. 
- Tôi hiếm khi bỏ sót một chi tiếc nào ? 
Bà Westholme đứng dậy, hơi cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng. Khi cô Pierce theo chân bà ta đi ra. Poirot đưa mắt nhìn xuống dưới chân cô ta và nói : 
- Xin đợi một chúc, thưa cô ? 
- Vâng ? – Cô Pierce ngẩng lên, một vẻ e dè lộ rõ trên khuôn mặt cô ta. 
Poirot bí mật cúi người ra phía trước. 
- Cô có nhìn thấy bó hoa dại ở trên bàn kia không ? 
- Có, - cô Pierce nói, - mắt mở to nhìn Poirot chằm chằm. 
- Khi vào phòng, cô có để ý là tôi đã hắt hơi một hay hai lần không ? 
- Có. 
- Thế cô có để ý là tôi đã ngửi những bông hoa đó không ? 
- Ồ, thật ra thì … không … tôi không biết nữa. 
- Nhưng cô nhớ là tôi có hắt hơi ? 
- Ồ, có chứ, tôi nhớ là ông có ngửi hoa ! 
- À, vâng được rồi ; không có chuyện gì đâu. Cô thấy đấy, tôi chỉ băn khoăn không hiểu những bông hoa này có gây bệnh sốt mùa hè hay không ấy mà. Không sao đâu ! 
- Bệnh sốt mùa hè à ! – cô Pierce kêu lên – « Tôi nhớ là một bà chị họ của tôi đã bị bệnh này hành hạ ! Chị ấy bảo là nếu như em ngày nàocũng xịt a axít – bo ric thì … 
Poirot hơi khó khăn khi tìm cách thoái thácv ra khỏi cái chủ đề bệnh viêm mũi của bà chiị họ cô Pierce và tống khứ được cô đi. 
Ông đóng cửa và quay trở lại căn phòng, lông mày nhướn lên. 
Nhưng mà mình không hề hắt hơi, - Ông lẩm bẩm. – Chính xác như vậy, không, mình không hề hắt hơi cái nào mà 




Lennox Boynton bước những bước nhanh, quả quyết vào căn phòng. 
Nếu có mặt ở đây, hẳn tiến sĩ Gerard sẽ rất ngạc nhiên vì sự thay đổi ở ngưòi đàn ông này. Với vẻ lãnh đạm thờ ơ đã hoàn toàn biến mất. Cử chỉ nhanh nhẹn dù rằng anh ta đang rất căng thẳng. Anh ta đưa mắt nhìn bao quát thật nhanh căn phòng. 
- Xin chào ông Boynton, - Poirot đứng dậy và cúi đầu chào trịnh trọng. Lennox đáp lễ vẻ lúng túng ngượng ngập. 
- Tôi cảm ơn ông vì đã cho tôi cơ hội nói chuyện này. 
Lennox Boynton ngập ngừng nói : 
- À, vâng, đại tá Carbury nói là việc này sẽ tốt đẹp cả thôi. Ông ta nói chỉ là để theo đúng các thủ tục thôi mà. 
- Xin mời ông ngồi, ông Boynton. 
Lennox ngồi xuống cái ghế mà lúc trước bà Westholme vừa ngồi. 
Poirot tiếp tục nói chuyện xã giao : 
- Tôi nghĩ chuyện xảy ra quả là một cú sốc lớn đối với ông. 
- Vâng, tất nhiên rồi. À, mà cũng có thể không phải như vậy … Chúng tôi đều biết là bệnh tim của mẹ tôi khá nghiêm trọng … 
- Vậy thì các ông nghĩ thế nào mà vẫn để cho bà ấy đi một chuyến đi quá vất vả như thế dù biết mẹ mình bị bệnh tim nặng như vậy ? 
Lennox Boynton ngẩng đầu lên nhìn Poirot. Trông anh ta nói chẳng có chút gì là buồn bã. 
- Mẹ tôi, thưa ông Poirot ; mẹ tôi luôn tự mình đưa ra các quyết định. Một khi bà ấy đã quyết rồi thì khó có gì có thể lay chuyển nổi. 
Anh ta phải hít hơi thật sâu để lấy bình tĩnh khi nói như vậy. Khuôn mặt anh ta bỗng chốc tái mét. 
- Tôi biết là, - Poirot thừa nhận « các mệnh phụ đôi khi tỏ ra quá bướng bỉnh » 
Lennox khó chịu nói : 
- Thế đâu là nội dung của cuộc thẩm vấn này ? Đó là tất cả những gì tôi muốn biết. tại sao lại phải đưa ra những thủ tục này ? 
- Có thể là ông không nhận ra, thưa ông Boynton, rằng trong trường hợp xảy ra những cái chết đột ngột và không thể lý giải được, thì người ta thấy cần thiết phải đưa ra các thủ tục này. 
Lennox lạnh lùng nói. 
- Ông nói ‘không lý giải được nghĩa là sao.’’ 
Poirot nhún vai. 
- Những câu hỏi tương tự như thế này luôn luôn cần được cân nhắc. Đây có phải là một cái chết bình thường hay là một vụ tự sát. 
- Tự sát à ? – Lennox Boynton nhìn ông chằm chặp. 
Poirot vẫn nhẹ nhàng : 
- Tất nhiên ông biết rất rõ những khả năng như thế. Bình thường thì đã có đại tá Carbury ở đây. Chính ông ấy mới là người đưa ra các quyết định có cần phải tiến hành một cuộc thẩm vấn hoặc khám nghiệm tử thi hay tất cả những việc tương tự hay không ? Và vì tôi đang tình cờ có mặt ở đây, và vì tôi có nhiều kinh nghiệm trong giải quyết những chuyện kiểu như thế này, nên ông ta gợi ý là tôi nên tiến hành một số cuộc thẩm vấn và cố vấn cho ông ta lại muốn gây phiền hà cho ông trừ phi việc đó có thể