Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hẹn với tử thần - Full

Hẹn với tử thần - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 1341505

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1505 lượt.

ta cả. 
- Cảm ơn bà, vì những lời nói thẳng thắn vừa rồi. 
Nadine tiếp tục: 
Tuy vậy, dù tôi không thể tỏ ra buồn rầu đi nữa, tôi cũng thú nhận là mình thấy … hối hận. 
- Hối hận? Cặp lông mày của Poirot nhướn lên. 
- Vâng, đúng vậy. Bởi vì, ông cũng biết, chính tôi đã đem cái chết đến cho bà ấy. Vì vậy mà tôi đã phải cay đắng trách móc mình rất nhiều. 
- Bà đang nói cái gì vậy, thưa bà? 
- Tôi đang nói rằng tôi là nguyên nhân gây ra cái chết của mẹ chồng tôi. Tôi đã làm cái việc, mà tôi nghĩ là trung thực nhưng hậu quả của nói thì thật đáng tiếc. Tôi đã giết bà ta vì tất cả những dự định và mục đích ấy. 
Poirot dựa lưng vào ghế. 
- Liệu bà có thể vui lòng giải thích câu nói vừa rồi là gì không, thưa bà? 
Nadine cúi đầu. 
- Vâng, đó là những gì tôi đang muốn làm đây. Phản ứng đầu tiên của mình cho chính bản thân mình, nhưng tôi hiểu rằng thời gian đã hết khi đáng lẽ phải nói ra điều cần nói. Ông Poirot, tôi thấy rõ là ông tỏ ra tự tin khi sống trong một môi trường thân thiện phải không? 
- Vâng, đúng thế. 
- Thế thì tôi sẽ nói một cách đơn giản cái gì đã xảy ra. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi, thưa ông Poirot, nó chẳng hạnh phúc chút nào cả. Chồng tôi hoàn toàn không có lỗi trong chuyện đó. Ảnh hưởng của bà mẹ đối với anh ấy thật là đáng trách. Đôi khi tôi có cảm giác là cuộc sống của tôi giờ đây đã trở nên không thể chịu đựng được nữa. 
Cô ngừng lại rồi nói tiếp: 
- Tôi đã đi đến một quyết định vào đúng cái buổi chiều mà mẹ chồng tôi chết. Tôi có một người bạn, một người bạn rất tốt. Anh ấy đã nhiều lần gợi ý tôi nên ra đi và sống cùng anh ấy. Vào cái buổi chiều đó, tôi đã chấp nhận lời đề nghị của anh. 
- Bà quyết định sẽ bỏ chồng mình ư? 
- Vâng. 
- Nói tiếp đi, thưa bà. 
Nadine hạ giọng nói tiếp. 
- Vì đã quyết định rồi, nên tôi muốn … muốn nói ra càng nhanh càng tốt. Từ chỗ đi dạo tôi đi một mình về tới khu trại. Bà mẹ chồng tôi đang ngồi đó, một mình, chẳng ai xung quanh, vì thế tôi quyết định sẽ nói điều đó cho bà ta biết. Tôi đi kiếm một cái ghế, ngồi xuống cạnh bà và đột ngột nói thẳng với bà ta những gì mình đã quyết định. 
- Bà ta ngạc nhiên chứ ? 
- Có, tôi e đó là một cú sốc lớn đối với bà ta. Bà ta vừa ngạc nhiên, vừa tức giận … rất tức giận. bà ta … bà ta làm cử chỉ như vậy ! Nhưng tôi không muốn nói tới chuyện đó nữa. Tôi đứng dậy và bỏ đi. 
Giọng nói Nadine nhỏ lại. – Tôi … tôi không bao giờ nhìn thấy bà ấy còn sống nữa. 
Poirot gật đầu. Ông nói đơn giản : 
- Tôi hiểu. 
Rồi ông nói tiếp : 
- Cô nghĩ cái chết của bà ta là do bị sốc sao ? 
- Tôi chắc chắn là vậy. Ông cũng biết là bà ấy đã hoàn toàn kiệt sức vì đi tới chốn này rồi. Chuyện của tôi và nỗi tức giận của bà ấy có thể đã làm nốt phần còn lại. Tôi cảm thấy mình có tội hơn nữa khi bản thân tôi cũng đã được học hành qua về cách chăm sóc người bị bệnh, và vì thế mà tôi, hơn bất kỳ một ai khác, phải nhận rõ trách nhiệm về việc đã xảy ra. 
Poirot ngồi im lặng một lúc, sau đó ông nói : 
- Chính xác ra thì bà đã làm gì khi bà bỏ bà ta đi ? 
- Tôi mang cái ghế mà lúc trước tôi đã lấy ra, đưa nó trở về chỗ củ, sau đó thì đi xuống lều lớn. chồng tôi cũng đã có ở đó. 
Poirot nhìn cô chăm chú, rồi ông nói : 
- Thế bà đã nói với ông ấy biết quyết định của mình chưa ? Hay là bà đã nói với ông ấy trước rồi ? 
Im lặng, chỉ là một chút im lặng trước khi Nadine kể. 
Tôi đã nói với anh ấy rồi. 
Ông ta phản ứng thế nào ? 
Cô lặng lẽ trả lời : 
- Anh ấy rất bối rối. 
- Ông ấy có xin bà xem xét lại quyết định không ? Cô lắc đầu.- 
Anh ấy – anh ấy chẳng nói gì nhiều : ông biết đấy, cả hai chúng tôi đã quen biết nhau vào đúng lúc mà một chuyện tương tự như thế này có thể đã xảy ra. 
Poirot hỏi : 
- Bà thứ lỗi cho tôi chứ, nhưng ngưòi đàn ông kia, tất nhiên phải là ông Jefferson Cope chứ ? 
- Vâng. 
Im lặng rất lâu, rồi bằng cái giọng y như lúc nãy, Poirot hỏi : 
- Bà có sy –lanh tiêm không, thưa bà ? 
- Có … mà không. 
Cặp lông mày Poirot nhướn lên. 
Nadine giải thích. 
- Tôi có một cái sy lanh cũ để lẫn với những thứ khác trong tủ thuốc mang theo khi đi du lịch, nhưng mà tôi lại để nó trong cái vali lớn để lại ở Jerusalem rồi. 
- Tôi hiểu. 
Nadine im lặng, rồi cô nói tiếp, run lên vì lo lắng. 
Tại sao ông lại hỏi tôi như vậy, ông Poirot ? 
Ông không trả lời câu hỏi của cô. Thay vào đó, ông lại đưa ra một câu hỏi khác. 
- Tôi nghĩ là bà Boynton đang tiêm một thứ thuốc có pha lẫn digitalin phải không ? 
- Vâng. 
Poirot nghĩ rằng, đến lúc này thì Nadine đã hoàn toàn cảnh giác. 
- Vì bệnh tim à ? 
- Vâng. 
- Xét theo một vài khía cạnh, thì digitalin là một loại độc dược phải không ? 
- Tôi nghĩ thế. Tôi thực sự không biết lắm về chuyện này. 
- Nếu như bà Boynton đã tiêm quá liều loại thuốc này … 
Nadine ngắt lời ông rất nhanh, cô quả quyết. 
- Không thể thế được. Bà ấy rất cẩn thận. Tôi cũng thế, tôi luôn là ng