
Boss Mặt Dày! Muốn Chiếm Hữu Mèo Con
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015
Lượt xem: 1341376
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1376 lượt.
ụ tất yếu của ông.
Poirot kết thúc nốt câu nói của Sarah.
- Công việc tất yếu của tôi là khám phá ra tội ác, vì thế lúc nào tôi cũng phải xin lỗi vì phải làm như vậy sao?
- Đúng vậy, có thể lắm chứ.
- Cô không nghi ngờ gì về cái chết của bà Boynton sao?
Sarah nhún vai:
- Thật vậy, thưa ông Poirot, nếu như ông đã từng ở Petra, thì ông sẽ nhận ra ngay rằng chuyến đi tới đó quả là một công việc hết sức vất vả đối với một người phụ nữ lớn tuổi mà lại bị bệnh về tim mạch như bà Boynton.
- Do vậy mà cô cho vụ này là hết sức dễ hiểu, phải vậy không?
- Chắc chắn vậy. Tôi không thể hiểu nổi thái độ của tiến sĩ Gerard. Ông ta thậm chí chẳng biết tí gì về chuyện này cả. Ông ta lên cơn sốt. Tôi rất khâm phục những kiến thức y học siêu đẳng của ông ta nhưng trong trường hợp này, ông ta chẳng có việc gì phải dính líu vào. Tôi cho là họ có quyền có một buổi tối ở Jerusalem nếu như họ muốn và họ có quyền không bằng lòng với những lời khai của tôi.
Poirot im lặng một lúc rồi ông nói:
- Có một việc mà cô không hề biết, cô King ạ. Tiến sĩ Gerard chắc chưa nói với cô.
- Chuyện gì vậy? Sarah hỏi.
- Cái túi đựng thuốc mà tiến sĩ thường hay mang theo đã bị mất một loại độc dược. Đó là digitalin.
- Ồ! - Rất nhanh, Sarah hiểu ngay được khía cạnh mới mẻ của vụ việc. Và cũng rất nhanh, cô đưa ngay ra một điểm đáng ngờ.
- Tiến sĩ Gerard có chắc như vậy không?
Poirot nhún vai.
- Cô cũng biết rồi, thưa cô, là một bác sĩ thì bao giờ cũng phải thận trọng khi đưa ra lời nhận định của mình.
- Ồ! Vâng tất nhiên rồi. Điều đó thì chẳng cần phải nói ra làm gì. Nhưng lúc đó ông ta đang lên cơn sốt rét cơ mà.
- Tất nhiên là đúng vậy.
- Thế ông ta có cho là lọ thuốc bị lấy mất lúc nào không?
- Cái đêm ông ta tới Petra, ông ta đã mở túi thuốc của mình. Ông ta muốn lấy thuốc Fenaxentin vì bị đau đầu dữ dội. Sáng ngày hôm sau, ông ta đặt lại lọ thuốc Fenaxentin vào túi và đóng lại, ông ta hầu như tin chắc rằng tất cả các loại thuốc trong túi đều còn nguyên vẹn cả.
- Hầu như thôi sao? – Sarah nói.
Poirot nhún vai.
- Đúng thế, ở đây có một điểm chưa rõ ràng! Điều chưa rõ ràng ấy có thể làm bất cứ ai, những người trung thực, đặt ra câu hỏi.
Sarah gật đầu.
- Vâng, tôi biết vậy. Người ta thường không mấy tin tưởng vào những người luôn tỏ ra quá tự tin. Nhưng cũng vậy thôi, thưa ông Poirot, chứng cớ này quá nhẹ cân. Đối với tôi nó …- Cô ngừng lời. Poirot, nói nốt phần cuối.
- Đối với cô việc điều tra của tôi là không đúng đắn!
Sarah nhìn thẳng vào mặt ông và nói:
- Thẳng thắn ra là như vậy. Liệu ông có chắc không, ông Poirot, rằng đây không phải một kiểu giải trí trên nỗi đau của người khác đấy chứ?
Poirot mỉm cười.
- Cuộc sống riêng tư của một gia đình bị rối tung và đảo lộn cho nên Hercule Poirot có thể chơi một chút trò thám tử để giải trí chăng?
- Tôi không có ý công kích ông nhưng liệu điều đó có chút gì đúng không?
- Vậy thì có nghĩa là cô đang đứng về phía gia đình nhà Boynton, phải không?
- Tôi nghĩ là như vậy. Họ đã chịu đựng đủ rồi. Và họ… họ không cần phải chịu đựng thêm nữa.
- Và La Maman, (bà mẹ của họ), bà ta không thể ưa nổi, khó tính và độc ác, vậy thì bà ta nên chết hơn là sống chứ gì ? Có phải vậy không hả ?
- Nếu ông đã nghĩ như vậy …, - Sarah ngừng lời, mặt đỏ bừng lên, rồi cô nói tiếp : thì tôi muốn nói là không nên bới vụ này ra làm gì nữa.
- Đằng nào cũng thế cả mà thôi. Có người đã nghĩ như vậy đấy ! Ví dụ như cô chẳng hạn, thưa cô thân quý ! Còn tôi thì không! Đối với tôi, chuyện gì cũng thế cả. Nạn nhân có thể là một người tốt bụng hoặc, ngược lại, là một con quỷ xấu xa. Điều đó chẳng làm tôi động lòng. Sự thật thì vẫn không thay đổi. Tôi luôn luôn tâm niệm một người nếu chẳng may chết đi thì không phải lúc nào tôi cũng sẽ coi chuyện đó hẵn phải là một vụ giết người.
- Giết người ! – Sarah hít mạnh vào. – Nhưng có chứng cớ gì chứng tỏ đó là một giết người ? Thật là một lý lẽ nông cạn mà một người có thể tưởng tượng ra được ! Bản thân tiến sĩ Gerard cũng không chắc chắn cơ mà !
Poirot điềm tĩnh nói :
- Nhưng thưa cô, đã có những bằng chứng khác.
- Bằng chứng gì ?
Giọng nói của Poirot thoắt trở lên sắc lạnh.
- Có một vết kim tiêm trên cổ tay của nạn nhân. Và một điều nữa đây. Những lời nói mà tôi tình cờ nghe được ở Jerusalem vào một đêm cực kỳ tĩnh lặng khi tôi ra đóng cửa sổ phòng ngủ khách sạn. Liệu tôi có thể nói cho cô nghe những từ đó là gì không, cô King ? Chúng là thế này : tôi nghe ngài Raymond nói : - Em cũng biết rồi bà ta sẽ phải chết mà ?
Ông nhận thấy sắc mặt Sarah biến đổi. Cô nói :
- Ông nghe thấy như vậy ư ?
- Đúng vậy ?
Cô gái nhìn chằm chằm về phía trước mặt mình. Cuối cùng cô nói :
- Có thể là chính ông đã nghe thấy điều đó !
Poirot mặc nhận.
- Đúng, đó chính là tôi. Những việc đó xảy ra. Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao nên tiến hành điều tra ?
Sarah lặng lẽ trả lời :