
Tác giả: Arthur Conan Doyle
Ngày cập nhật: 22:48 17/12/2015
Lượt xem: 1341643
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1643 lượt.
tiếp thoải mái với người dân vùng Lingoa Geral - nơi có một phần ba người là người Bồ Đào Nha và số còn lại là người da đỏ.
Có lần tôi đã nói với độc giả rằng Huân tước Roxton là một người say mê Nam Mỹ một cách cuồng nhiệt. Ông thường nói về vùng đất này với một niềm đam mê không che dấu và sự say mê của ông còn truyền sang cả tôi. Vốn tự nhận là một người dốt nát nhưng tôi cũng bị những câu chuyện của ông hấp dẫn. Giá như tôi có thể ghi lại được những gì Huân tước đã kể. Sự kết hợp một cách tài tình giữa kiến thức thực tế và óc tưởng tượng phong phú đã làm cho những câu chuyện của ông có một sức hấp dẫn đặc biệt. Thậm chí khi nghe chuyện của ông thì nụ cười khinh mạn và hoài nghi thường thấy trên khuôn mặt của Giáo sư Summerlee cũng biến mất. Huân tước kể về lịch sử của những dòng sông dũng mãnh, nơi xưa kia những người khai phá đất nước Peru đã từng gắn bó trong các chuyến hành trình xuyên lục địa của mình. Những dòng sông mà đến nay vẫn cất giấu những bí mật giữa hai bờ đắp bồi thường niên thay đổi.
- Gì thế kia nhỉ? - Huân tước kêu to và chỉ tay về phía bắc - những cánh rừng già chưa có dấu chân người và đầm lầy? Ai có thể biết được ở đó ẩn chứa điều gì? Điều gì ẩn khuất trong những cánh rừng nguyên thủy hoang vu phương Nam kia, nơi chưa một người da trắng nào đặt chân tới. Đối với chúng ta sự bí ẩn của vùng đất này nằm sâu trong từng bờ cây bụi cỏ. Vượt ra ngoài những dòng sông kia là những gì? Ông già Challenger có lý lắm chứ!
Đến lúc này thì nụ cười mỉa mai và khinh mạn lại xuất hiện trên gương mặt Giáo sư Summerlee. Ông ngồi trên ghế lắc lắc đầu vẻ coi thường, khuôn mặt ẩn hiện sau làn khói thổi ra từ cái tẩu làm bằng rễ cây thạch nam.
Đó là những gì tôi muốn nói với độc giả về hai người bạn đồng hành da trắng của tôi. Và tôi cũng nói thêm rằng chúng tôi đã kịp thuê được mấy người giúp việc - những người đã góp phần không nhỏ cho thành công của chuyến đi.
Trước hết là một người da đen to lớn tên là Zambo. Trông anh ta như một chàng Hercules da đen. Anh chàng này cũng có vẻ thông minh và nhiệt tình. Chúng tôi đã gặp anh ta ở Para do sự giới thiệu mấy người làm cho công ty tàu biển chạy bằng hơi nước. Trước đây trong thời gian làm việc trên tàu anh ta đã học được tiếng Anh mặc dù bây giờ vẫn chưa nói được tốt lắm.
Cũng ở Para chúng tôi tuyển mộ được Gomez và Manuel - hai anh chàng lai da đen khi họ đang chở gỗ tùng phía thượng nguồn xuống dưới bán. Đó là những anh chàng có nước da ngăm đen và bộ râu dữ tợn. Họ dẻo dai và linh hoạt như những con báo. Cả hai đều là những người đã sống một phần lớn thời gian tại những khu vực quanh thượng lưu sông Amazon - nơi chúng tôi đang dự định khám phá và đó cũng chính là lý do mà Huân tước đồng ý nhận thuê hai người này. Gomez có thêm một ưu thế nữa là anh ta có thể nói tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ. Với số tiền công là mười lăm đô la một tháng, những người làm công sẵn sang phục vụ tận tình chu đáo cho chúng tôi từ việc nấu nướng, chèo thuyền... Chúng tôi cũng mướn thêm ba người da đỏ của bộ tộc Mojo trên đất Bolovia. Nói về tài câu cá và đóng thuyền thì họ là bộ tộc giỏi nhất trong các bộ tộc sinh sống ven sông. Chúng tôi gọi người đứng đầu trong ba người đó là Mojo - theo đúng tên bộ tộc của họ còn hai người kia tên là José và Fernando. Ba người da trắng chúng tôi, hai người lai da đen, một người da đen và ba người da đỏ là những thành viên của đoàn thám hiểm. Trước khi bắt đầu tiến sâu vào rừng chúng tôi đang nghiên cứu hướng đi tại Manaos.
Cuối cùng thì sau một tuần lễ mệt nhọc cái gì đến đã đến. Tôi muốn các độc giả tưởng tượng đến căn phòng khách tại Fazenda Santa Ignacio cách Manaos hai dặm đường. Ánh nắng mặt trời trải dài khắp các bụi cây ngọn cỏ, những cây cọ cao lêu nghêu đổ bóng xuống mặt đất. Đất trời im ắng chỉ trừ có tiếng kêu muôn thuở của các loài côn trùng - một dàn nhạc bát âm miền nhiệt đới, từ tiếng kêu vo vo của giọng cao của đàn muỗi. Trước hiên nhà chúng tôi là một mảnh vườn nhỏ sạch sẽ, được rào bởi một hàng rào xương rồng, những bụi hoa nhỏ li ti, trong vườn từng đàn bướm xanh tung tăng bay lượn, những con chim ruồi nhỏ xíu kêu u u và thỉnh thoảng bay vun vút trong không trung như những mũi tên. Chúng tôi ngồi quanh một chiếc bàn mây, trên bàn là một chiếc phong bì được dán kín có hàng chữ viết tay của Giáo sư Challenger:
"Những điều lưu ý cho Huân tước Roxton và những người đi cùng.
Chỉ được phép mở đúng lúc 12 giờ trưa ngày 15 tháng bảy tại Manaos".
Huân tước John Roxton đặt chiếc đồng hồ của ông trên bàn.
- Chúng ta còn bảy phút nữa! - Ông nói Ông già Challenger khó tính thật!
Giáo sư Summerlee nhếch mép mỉm cười và đưa đôi tay gầy guộc cầm chiếc phong bì lên.
- Mở ngay bây giờ hay trong bảy phút nữa nào có ý nghĩa gì đâu, cũng là một chi tiết trong một cuộc lừa bịp lớn lao này thôi mà. Chẳng có gì ghê gớm lắm trong chiếc phong bì này đâu. Tôi rất tiếc phải nói với quý vị rằng người viết lá thư này thật ra là một tay chẳng ra gì!
- Thôi nào! Chúng ta cần phải tôn trọng