XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Miền đất thất lạc - Full

Miền đất thất lạc - Full

Tác giả: Arthur Conan Doyle

Ngày cập nhật: 22:48 17/12/2015

Lượt xem: 1341650

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1650 lượt.

luật chơi - Huân tước Roxton nói - Đó là cuộc trình diễn của Giáo sư Challenger, chúng ta ở đây là do ý tốt của ông ấy. Chúng ta sẽ phụ lòng ông ta nếu chúng ta không nhớ những gì ông ta dặn dò. 
- Một công việc cũng không hay ho lắm! - Giáo sư Summerlee kêu lên - lúc ở Luân Đôn tôi thấy điều này cứ ngớ ngẩn thế nào ấy! Nhưng về sau tôi cũng thấy quen dần đi. Tôi không biết trong chiếc phong bì này có cái gì nhưng nếu trong đó toàn những thứ lờ mờ thì tôi sẽ nhảy lên thuyền xuôi dòng về Para và đón tàu Bolivia về nước Anh ngay. Tôi có việc để làm chứ không phải chỉ có mỗi việc dây dưa với những ý nghĩ điên rồ của một con người điên rồ này đâu. Nào ông Roxton! Tôi nghĩ là đến lúc mở phong bì này ra rồi đấy. 
- Đến giờ rồi - Huân tước nói - các ông có thể huýt sáo được rồi. 
Nói rồi Huân tước cầm chiếc phong bì lên và dùng dao nhíp rạch nắp. Ông rút ra một tờ giấy được gấp lại cẩn thận. Huân tước cẩn thận trải miếng giấy lên bàn. Đó là một mảnh giấy trắng. Huân tước lật mặt kia lên và thấy cũng chẳng có ghi gì trên đó cả. Chúng tôi nhìn nhau hoang mang. 
- Thế đấy! Giáo sư Summerlee kêu lên - Các ông còn muốn gì hơn nữa? Chính hắn đã tự nhận mình là một tay bịp bợm có hạng. Giờ chúng ta chỉ còn có việc quay về nhà và thông báo với mọi người về tay lừa đảo vô liêm sỉ này. 
- Rất có thể là mực không màu thì sao! - Tôi gợi ý. 
- Tôi không nghĩ như thế! - Huân tước nói và đưa tờ giấy về hướng ánh sáng. 
- Không! Mấy ông ngốc ạ! Đừng tự lừa dối mình như thế! Tôi dám cá rằng hắn chẳng viết cái gì trên miếng giấy cả. 
- Tôi có thể vào được không? - Có tiếng ai đó bên ngoài. 
Có bóng người thấp lùn che khuất ánh nắng chiếu vào nhà. Giọng nói, đôi vai rộng quá cỡ quen quen. Tất cả chúng tôi đều đứng bật dậy kinh ngạc khi thấy Giáo sư Challenger đầu đội một cái mũ rơm tròn ngộ nghĩnh và được buộc bằng một băng vải nhiều màu như của trẻ con. Giáo sư Challenger - hai tay đút túi áo jacket, đôi giầy bằng vải bạt xinh xắn nhón những bước đi nhẹ nhàng đáng kinh ngạc. Giáo sư hơi nghiêng đầu ra phía sau, ông đứng đó trong ánh nắng tràn trề rạng rỡ, bộ râu xồm xoàm uy nghi, đôi lông mày dài và đôi mắt độ lượng. 
- Tôi e rằng! - Giáo sư nói và tháo cái đồng hồ đeo tay ra - tôi e rằng tôi bị chậm mất mấy phút. Nói thật rằng lúc tôi đưa cho các vị cái phong bì này, thì tôi cũng không hề muốn các vị mở nó ra bởi vì tôi cũng đã dự định là sẽ có mặt đúng vào cái thời điểm đó. Nguyên nhân sự chậm trễ của tôi là do người hoa tiêu đã bị lạc đường và do cát lỡ. Tôi sợ rằng điều đó đã làm cho ông bạn đồng nghiệp của tôi - Giáo sư Summerlee - có cơ hội để nguyền rủa tôi. 
- Tôi muốn nói rằng... thưa ngài... - giọng nói của Huân tước đã trở nên nghiêm nghị - Sự có mặt của ngài vào lúc này là một niềm an ủi lớn cho chúng tôi bởi vì cuộc thám hiểm của chúng tôi cơ hồ có thể bị hủy. Thậm chí cho đến bây giờ tôi cũng không thể hiểu được vì sao mà ngài lại có khả năng làm việc kinh khủng như thế. 
Giáo sư Challenger không trả lời mà bước đến bắt tay tôi và Huân tước Roxton, ông cúi xuống một cách nặng nhọc để chào Giáo sư Summerlee sau đó ông ngồi phịch xuống cái ghế mây khiến nó kêu cót két. 
- Các ngài chuẩn bị chu đáo cho ngày khởi hành rồi chứ? - Ông hỏi. 
- Ngày mai là có thể khởi hành được rồi! 
- Thế thì tốt rồi! Các ngài không cần đọc bản đồ chỉ dẫn nữa bởi vì các ngài đã có tôi - một người có khả năng dẫn đường tuyệt vời! Ngay từ lúc đầu tôi đã có ý định theo dõi cuộc điều tra của các ngài. So với khả năng tuyệt vời và sự thông minh xuất chúng của tôi thì tấm bản đồ chỉ đường chỉ là miếng giấy lộn. Những gì tôi nói với các ngài về chiếc phong bì này chẳng qua chỉ là một trò đùa vặt vãnh của tôi mà thôi. Như vậy là tất cả các ngài đã hiểu rõ ý định của tôi rồi. Tôi buộc phải làm như vậy để chống lại sức ép không mấy hay ho của mọi người về chuyến đi của tôi. 
- Tôi không gây sức ép gì đâu nhé! - Giáo sư Summerlee nói vẻ thân mật - Miễn là có đủ tàu trên biển Đại Tây Dương là đủ rồi! 
Ông Challenger xua xua bàn tay đầy lông lá và to như hộ pháp. 
- Tôi chắc chắn rằng các ngài nghĩ rằng tôi sẽ đến đây đúng lúc như đã hẹn trước khi lên đường và muốn tôi có mặt ở đây đúng thời điểm cần thiết nhất để hướng dẫn các ngài chi tiết. Giờ thì tôi đã ở đây. Tất cả các ngài đều an toàn và khỏe manh cả. Bây giờ thì các ngài không thể thất bại trong cuộc hành trình đầy khó khăn này được. Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ là người chỉ huy của đoàn thám hiểm này. Tôi yêu cầu tất cả các ngài chuẩn bị kỹ lưỡng trong buổi tối hôm nay để sáng sớm mai chúng ta kịp lên đường. Thời gian của tôi là vàng ngọc và xét theo một khía cạnh nào đó thời gian của các ngài cũng gần như thế. Như vậy tôi đề nghị tất cả mọi thành viên trong đoàn cần khẩn trương gấp rút chuẩn bị ngay từ bây giờ. 
Huân tước John Roxton thuê một chiếc tàu chạy bằng hơi nước tên là Esmeralda - chiếc tàu có nhiệm vụ đưa chúng tôi lên phía thượng nguồn. Giờ khởi hành được chúng tôi chọn một cách hoàn toàn ngẫu nhiên bởi vì khí