Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mười tám năm sau hay Con vịt chết chìm - Full

Mười tám năm sau hay Con vịt chết chìm - Full

Tác giả: Erle Stanley Gardner

Ngày cập nhật: 22:51 17/12/2015

Lượt xem: 1341153

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1153 lượt.

ày quá thoải mái nên không thể ở lâu được.- Có lẽ anh sẽ trở lại. Đừng ca thán nữa. Sửa soạn gấp đồ đạc đi.Della Street vừa mới mở ngăn kéo bàn giấy đã vội nói ngay:- Luật sư ! Có kẻ nào lục hồ sơ.- Người ta lấy đi rồi sao?- Không... Nhưng nó không được đặt đúng chỗ trong ngăn kéo. Chắc có ai lật ra.- Có ai vắng mặt trong phòng ăn khi tôi đang bận với ông Witherspoon không?- Có đấy! Cậu Marvin Adams.Mason đóng va ly lại:- Della, đừng bận tâm nữa. Chuyện đó Drake sẽ lo. Ông ta là thám tử mà.- Ồ! Không có tới hai cách giải thích về chuyện này đâu.- Có đấy, Paul ạ - Mason khẳng định và cầm lấy áo khoác treo trên mắc - Tôi, tôi thấy có hai cơ đấy.


Trên cửa kính, có các hàng chữ:HÃNG ALLGOODCó cộng tác viên tại các thành phố lớn.Raymond E. Allgood. Giám đốc.Mason đẩy của, một thiếu nữ đẹp, tóc vàng hoe, đủ sức sắm vai thư ký trong bất cứ một cuốn phim nào của Hollywood, cười với ông:- Xin chào ông. Ông cần gặp ai?- Ông Allgood.- Ông có được hẹn không?- Không.- Như vậy, tôi e...- Nói với ông Allgood, có Perry Mason muốn gặp.Nhướn cao lông mày, đôi mắt xanh lơ mở rõ to, cô nói:- Ông Mason... luật sư?- Chính vậy.Quay người trên ghế bành, cô gái định cắm một cái phích vào tổng đài nhưng rồi lại đổi ý và nói:- Xin ông chờ một lát.Cô biến mất vào phòng bên, một lát sau cô quay lại mở cửa và nói:- Thưa ông Mason, xin mời ông vào.Raymond E. Allgood trạc trung niên, có gương mặt nhăn nhúm, đôi lông mày chổi xể. Một chiếc kính không gọng mang dải băng đen đang gắn vào mũi và trông ông vừa có vẻ ranh ma vừa bối rối.- Xin kính chào luật sư - ông ta vừa nói vừa đứng lên đón tiếp Mason - Rõ sung sướng được gặp luật sư, tôi được nghe nói nhiều về ông. Hy vọng hãng chúng tôi có dịp phục vụ ông.- Tôi thường xuyên cần đến các thám tử nhưng cho đến nay thì hãng Drake đã làm tôi hài lòng rồi.- Vâng, vâng, đúng như vậy rồi. Nhưng đôi khi tin tức bổ sung cũng không kém quan trọng. Thưa ông Mason, có phải vì vậy mà ông đến tìm tôi không?- Phải. Ông lãnh một việc nào đó của ông John L. Whitherspoon ở Red River Valey phải không?Allgood gãi cổ họng và đeo chiếc kính vào mắt:- Chắc ông không quên chúng ta không được phép nói điều gì về các thân chủ?- Nhưng ông đã nói với người khác về thân chủ của ông.- Ông muốn nói gì vậy?- Có một sự tiết lộ.- Không phải ở đây - nhà thám tử khẳng định.Mason lắc đầu và người đối thoại cựa quậy trên ghế bành với thái độ lúng túng.- Tôi xin phép hỏi ông... Ông lưu ý đến việc này để làm gì?- Witherspoon cũng là khách hàng của tôi.- A!- Có sự tiết lộ. Tôi không muốn có thêm sự rò rỉ khác và muốn điều tra nguồn gốc của sự tiết lộ vừa qua.- Ông chắc chắn không nhầm lẫn chứ?- Tuyệt đối không.Lại một lần nữa, Allgood ngọ nguậy với vẻ lúng túng và gãi cổ:- Thưa ông Mason, tôi xin rất thành thực. Tôi có một người giúp việc tên là Leslie Milter và nếu có tiết lộ thì chỉ từ anh ta mà thôi.- Hiện nay hắn ở đâu?- Tôi không rõ. Tôi buộc anh ta phải thôi việc.- Vì sao?- Tại vì anh ta... anh ta không làm tôi hài lòng trong công việc.- Sau khi hắn kết thúc cuộc điều tra cho Witherspoon ư?- Vâng.- Nhưng hắn cũng làm nên việc phải không?- Vâng, có điều hắn đã nói ra.- Tiết lộ với ai?- Tôi không rõ. Nhưng đó cũng là lỗi của Witherspoon. Một người muốn thuê một hãng trinh thám thì chỉ nên tiếp xúc với mình giám đốc thôi.- Witherspoon không làm như vậy chứ?- Vâng, ông ta quá nôn nóng và thỏa thuận trực tiếp với Milter là tối nào cũng gọi điện cho ông ta vào lúc tám giờ để báo cáo những điều Milter phát hiện trong ngày. Lẽ ra Witherspoon không nên làm như vậy. Chính do lỗi của ông ta mà...- Ông có cho Milter tiết lộ.. vì tiền không?Mỗi lúc một thêm lúng túng, Allgood ấp úng nói:- Tôi... tôi không biết gì hết... Có lẽ ... anh ta cũng thử ...- Hắn ở đâu?- Địa chỉ cuối cùng mà tôi biết là chung cư Wiltmere.- Có vợ chưa?- Chưa... nhưng có bồ.- Bao nhiêu tuổi?- Ba mươi hai.- Bô trai chứ?- Vâng, hợp gu của phái nữ.- Hay tán gái chứ?Allgood gật đầu xác nhận và Mason hất hàm ra cửa:- Cô gái ở tổng đài à?- Không, tôi chắc chắn anh ta không có chuyện gì với cô ta.- Ông có tin cậy cô đó không?- À vâng, tôi hoàn toàn tín nhiệm.- Cô ta làm cho ông được bao lâu rồi?- Hai năm.- Liệu ông làm được gì để bắt Milter câm Milter lại?- Biết làm sao!Mason đứng lên nói:- Thám tử như ông thì lạ thật.- Nhưng thưa ông Mason, khi đã cho một người thôi việc, người ta không còn ảnh hưởng nào với hắn.- Có, nếu là thám tử có khả năng.- Tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ vậy.- Vậy bây giờ ông hãy làm đi.- Tôi... Tôi nghĩ ông Witherspoon sẽ đền bù thiệt hại cho tôi?- Ông phải làm việc đó, chính vì lợi ích của ông. Một hãng trinh thám tư để lộ bí mật của thân chủ sẽ không còn được ai tín nhiệm nữa đâu.- Lẽ ra Witherspoon không nên tin tưởng Milter.- Nhưng Milter làm việc cho ông và Witherspoon thì lại tin cậy nơi ông.- Thưa ông Mason, để tôi sẽ tìm biện pháp hành động nào đó.- Và làm ngay lập tức.- Ơ… vâng, thưa ông Mason.- Một bà Dangerfield nào đó chắc sẽ tìm đến hỏi ông nhiều chuyện. Ông có thể cho bà ta biết tên tôi nhưng đừn


Polly po-cket