Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ thần báo oán - Full

Nữ thần báo oán - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 134901

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/901 lượt.

u hơn. Ở khách sạn, người ra vào nhiều, nhất là dịp cuối tuần. Với lại ba chị em chúng tôi rất vui nếu cô nhận lời. 
- Các cô chu đáo quá. Lẽ ra tôi chỉ ở lại hai ngày, rồi cũng tiếp tục hành trình với mọi người. Nhưng sau cái tai nạn đáng buồn ấy, tôi không có can đãm đi tiếp, tự thấy mình cần ít nhất một đêm nghỉ ngơi nữa thật yên tĩnh. 
- Thế thì cô về nhà chúng tôi tốt hơn. 
- Điều đó là lẽ đương nhiên. Nhà riêng, bao giờ cũng ấm cúng hơn khách sạn. 
- Nếu vậy để tôi thu dọn hành lý ngay cho cô nhé. 
- Cám ơn, tôi làm lấy được mà. 
- Chỉ muốn giúp cô thôi. 
Hai người lên phòng cô Marple, và Anthea chất vội các thứ quần áo, vật dụng vào va li. Vốn có thói quen gấp quần áo tử tế, cô Marple chỉ còn biết đứng cắn môi, gượng cười. 
Rồi Anthea đi gọi một nhân viên khách sạn, bảo chở va li về Lầu Đài Cổ. Sau khi cho anh ta tiền “boa” hậu, cô Marple đi theo họ về nhà ba chị em. 
Vào đến phòng khách, ngồi xuống ghế, cô nhắm mắt hồi lâu ra vẻ mệt vì phải đi theo Anthea và anh nhân viên rảo bước trên quãng đường dài. Sự thực, cô không mệt. Cô chỉ cố gắng cảm nhận lại không khí của ngôi nhà. 
Cô mở mắt, bà Glynne bưng khay trà vào. Như thường lệ, bà có thái độ trầm tĩnh và vẻ mặt vô cảm. Quả vô cảm là đàng khác. Có phải bà trải qua cuộc sống khó khăn, nên có thói quen không để lộ tình cảm? xúc động của mình? 
Cô Marple nhìn sang Clotilde, và lần này, lại không thể không liên tưởng đến nhân vật Clytemnestre trong vở kịch cổ điển. Tuy nhiên, Clotilde không giết chồng, vì cô chưa bao giờ có chồng. Nhưng chả nhẽ cô lại đang tâm giết một cô gái mà cô từng gắn bó. Gắn bó rõ rệt, cô Marple đã nhận thấy điều ấy khi nhìn những giọt nước mắt chân thật của Clotilde khi có ai nhắc đến cái chết của Verity. 
Còn Anthea? Cô này đã đem gói hàng ra bưu điện gửi. Một phụ nữ thực sự lạ lùng, với đôi mắt lo âu, luôn đảo nhanh như nhìn thấy những gì mà người khác không thấy. “Cô ta sợ, cô Marple nghĩ bụng. Sợ cái gì? Cô ta bị rối loạn thần kinh chăng? Hay cô ta sợ lại bị gửi trở lại một cơ sở chuyên trị là nơi cô ta có thể đã sống một phần cuộc đời?”. 
Phải, trong ngôi nhà này có một không khí đặc biệt. Vừa uống trà, cô Marple vừa nghĩ xem lúc này cô Cooke và Barrow đang làm gì. Họ có đi thăm nhà thờ Saint – Martin như họ nói không? Ở hai người này cũng có gì là lạ. Chuyện cô Cooke trước đây đã có lúc đến Saint – Marie – Meal cũng phải làm cô suy nghĩ. 
Bà Glynne bưng khay không xuống bếp, Anthea ra vườn, còn lại cô Marple với Clotilde. Cô Marpke hỏi: 
- Cô có biết phó giám mục Brabazon? 
- Có. Hôm qua ông có đến dự lễ. Cô cũng quen ư? 
- Tôi không quen bao giờ, nhưng ông ấy đã đến gặp tôi ở khách sạn. Trước đó ông ấy đã đến bệnh viện để hỏi tin tức về cô Temple, muốn biết cô ấy có nhắn gửi gì ông không. Vì hình như cô ấy định ngày kia thì sẽ qua nơi ông ở. Tôi giải thích là tôi đã đến gặp cô ấy trước lúc cô ấy qua đời, song không còn cách nào để cứu vãn. 
- Cô ấy có nói … tai nạn xảy ra sao??? 
Clotilde hỏi câu ấy với vẻ hờ hững tự nhiên, nhưng cô Marple cảm thấy cô rất chú ý. Tuy nhiên, không phải thế. Clotilde như đang lao vào những suy nghĩ hoàn toàn khác. Cô Marple hỏi: 
- Cô có cho là tai nạn không? Hay nên chú ý lời khai của cô Joanna Craford là đã nhìn thấy người đẩy tảng đá xuống? 
- Tôi chắc cô ấy nói đúng sự thật, vả lại anh thanh niên cũng nói thế. 
- Phải, cả hai người nói giống nhau, dù bằng những lời lẽ khác nhau. Điều đó tự nhiên thôi. 
Clotilde nhìn bà già với vẻ tò mò. 
- Cô có vẻ quan tâm đến chuyện này. 
- Quả thật, tôi thấy chuyện ấy rất lạ lùng! Trừ khi … 
- Trừ khi làm sao? 
- Không. Tôi chỉ suy nghĩ. 
Bà Glynne lại xuất hiện, hỏi: 
- Hai người đang nói chuyện gì vậy? 
- Về cô Temple. Là tai nạn … hay chuyện gì khác. Lời khai của cô cậu thanh niên có vẻ khá lạ lùng. 
Im lặng đè nặng lên căn phòng vài phút. Đột nhiên bà Glynne nói : 
- Trong nhà này có một bầu không khí nặng nề thế nào. Một cái gì đè nặng từ khi … Verity chết. Nhiều năm đã qua, nhưng cứ như là cái bóng của nó lởn vởn quanh đây. Cô Marple, cô có cảm thấy thế không ? 
- Tôi là người lạ. ba chị em thường xuyên sống tại đây, và lại biết rõ cô ấy, thì khác … Theo lời phó giám mục, cô ấy rất xinh, rất đáng yêu. 
- Thực sự đáng yêu, Clotilde khẳng định. 
- Tôi thì chưa rõ lắm. Hồi ấy tôi còn đang ở nước ngoài. Có về đây nghỉ một lần, cả tôi và chồng tôi, nhưng sống ở London là chính. 
Anthea từ vườn đi vào, tay cầm một bó huệ to, cô nói : 
- Hoa dành cho lễ tang, đó là thứ ta cần lúc này, đúng không ? Để tôi lấy lọ cắm. Hoa dành cho lễ tang … 
Bỗng cô cười gằn một tiếng lạ lùng, rồi nói lại với giọng đùa cợt : 
- Để ta nhúng các người vào nước … 
Cô đi ra. Đợi cô đi khuất, bà Glynne nói : 
- Quả là, hôm nay em nó làm sao …. 
- Tình trạng nó mỗi ngày một lạ. Clotilde nói thêm. 
Cô Marple cầm trên ghế đẩu một hộp con bằng men, ra vẻ ngắm nghía, làm như không để ý đến câu chuyện. 


Lamborghini Huracán LP 610-4 t