Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Resident Evil ( Tập 2 - Vịnh Caliban ) - Full

Resident Evil ( Tập 2 - Vịnh Caliban ) - Full

Tác giả: S.D.Perry

Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015

Lượt xem: 1341792

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1792 lượt.

sức hút của trái đất, Barry nghiêng sang một bên để khỏi ngã vào cô, cơ thể cô lơ lửng giữa không trung.
Anh rơi xuống và trước khi cô cảm thấy sợ hãi thật sự, cô đã chạm phải những bụi cây. Cô bị thương nhẹ, những cành cây cào vào chân cô, và sau đó Chris kéo cô ra ngòai, anh dễ dàng đỡ được cô lên ra khỏi những bụi cây leo đó.
“Lùi lại” anh thở nhẹ, Chris lại tập trung sự chú ý của mình về phía cửa sổ.
Rebecca rút cây súng lục ra khi cô bước trên sân cỏ, quay người đối diện với vùng tối tăm phía sau nhà. Bên trái cô, là những cái cây sẫm màu cách cô khoảng 20 mét, yên lặng .
Nhanh lên, nhanh lên…
Có tiếng đạn nổ lách tách rất to ở trong nhà và tiếng đập mạnh trong những bụi cây phía phải cô, nhưng cô không quay sang đó, ý định phụ thuộc vào công việc được giao của cô. Cái gì đó đang chuyển động, ở góc của ngôi nhà. Rebecca không chút lưỡng lự, bắn hai phát vào chỗ đó, cây súng 38 của Barry làm tay cô giật mạnh. Người đó ngã nhòang về phía trước đủ để cô nhận rạ cô vừa bắn một tên đang cầm cây súng trường và hắn ta đã không cầm nó được nữa.
- đừng bao giờ bắn bất cứ ai trước khi – 
“Đi nào!” Chris thét lớn, và Rebecca quay đầu nhìn xung quanh, cô thấy Barry đang trèo ra khỏi bụi cây và ngã nhào về phía họ. Có tiếng kêu to từ phía cửa sổ, tiếp theo là tiếng nổ từ một cây súng máy. Rebecca thật sự cảm nhận được những viên đạn bắn xuống dưới đất rất gần chân cô, nó xé thảm cỏ thành những lát đất., làm nó rơi trúng chân cô.
Shit!
David và Jill bắn trả khi họ chạy về phía những cái cây, còn Chris đang dẫn đường. Những tay súng vừa cúi đầu vừa bắn; tiếng đục lẻng kẻng của súng trường phá vỡ sự yên lặng. Khi họ đã với được tới chỗ rừng tối thăm thẳm, Rebecca nghe thấy tiếng còi hú gần đó - tiếp theo rất gần là những tiếng nói to và tiếng bước chân chạy về phía trước hiên nhà cũa Barry. Những giây sau đó, lại có tiếng rít lên của những cái lốp xe. Rebecca bị vầp ngã trong cái rừng nhỏ đầy bụi cây, và cô né vào giữa những thân cây xù xì và chật hẹp, cố gắng không để người khác nhìn thấy .Cây súng lục có vẻ quá nặng đối với cô và toàn bộ cơ thể cô dường như trở nên nặng nề, đôi chân của cô đang run rẩy, và hơi thở gấp và không sâu. Mọi việc xảy ra quá nhanh. Cô biết rằng họ đang ở trong tình trạng nguy hiểm, rằng Umbrella không muốn họ can thiệp vào chuyện của họ, nhưng cô cũng biết mọi việc đang diễn ra không giống như cô đã tin, khi biết rằng bọn người lạ hung dữ tấn công vào nhà Bary và cố gắng lấy mạng họ…
… và tôi phải bắt một tên trong bọn chúng thế chỗ. Ý nghĩ rằng cô có thể giềt một ai đó… 
cô tống suy nghĩ đó ra khỏi đầu trước khi nó có hiệu lực, và tập trung sự chú ý vào cái bóng lờ mờ của Chris ở đằng trước. Lương tâm của cô chờ đợi cho đến khi cô có thời gian suy nghĩ lại nó một cách xuyên suốt.
Phía trước họ, cánh rừng rậm rạp mở ra một khoảng trống, cái sân chơi phát ra những ánh sáng nhợt nhạt từ ngọn đèn. Chris đi chậm chạp và dừng lại tại hàng cây cuối cùng, anh quay lại tìm chỗ tối để họ nghĩ ngơi.
Rebecca đuổi kịp anh, Barry và Jill ở đằng sau cô, tất cả bọn họ đều thở nặng nề và nhìn một cách sửng sốt rồi dần điềm tĩnh là những gì Rebecca cảm thấy.
“David, David đâu?” Chris nói hỗn hển, và khi tất cả họ quay lại, căng thẳng nhìn vào vùng tối vừa đi qua, với tay tới những cành cây, Rebecca thấy một trong những tên theo dõi họ. Một sự ngụy trang, di chuyển nhẹ nhàng.
Cô ngã xuống đất, kể cả khi cô thét lên, một luồng khí lạnh chạy qua đầu cô…
…. Và khi tên theo dõi bắn về phía họ, lần thứ hai, phát súng nhỏ hơn so với những tiếng nổ ầm ầm trong nhà. Lại thêm phát súng thứ ba, lớn hơn, gần hơn, tên theo dõi sẫy chân và ngã nhoàng, làm phát ra tiếng gẫy lắc rắc từ cành cây trước khi hắn ngã xuống nền đất bùn yên lặng. Trừ những tiếng rên rĩ của cái còi báo động, thì công viên vẫn còn người.
Rebecca chậm chạp nâng đầu của cô dậy, nghển cổ nhìn và cô đã thấy David, đứng, vẫn còn nhắm khẩu Beretta vào tay súng nằm dưới đất. Jill và Chris cúi xuống cạnh cô, cả hai bọn họ vẫn còn nhắm khẩu súng, nhìn chằm chằm xung quanh họ, xem xét rộng với cái nhìn đăm đăm…
…và ở những góc khác của cô, Barry nằm dài trên nền đất, mặt anh hướng về phía vùng thông lá kim và chết lặng một hồi lâu.




Màn đêm kéo dài dường như vô tận, hoàn toàn im lặng. Anh thấy mình chìm đắm trong một vực thẳm tối tăm, và rồi một giọng nói lay động ý thức của anh, một giọng nói mà anh không sao xác định được ngay tức thời. Ở xa xa đâu đó, anh nghe thấy những tiếng còi báo động.
anh ấy trúng đạn rồi
ôi lạy Chúa
trông chừng xem có phục kích không
chờ đã, em không tìm thấy vết thương – Barry? Barry,
có thể
“Barry, anh có nghe thấy em không?”

Rebecca. Barry mở mắt ra và nhắm lại lập tức, khuôn mặt anh nhăn nhúm vì một cơn đau kịch liệt lan khắp đầu. Và lại thêm một cơn đau buốt nữa ở cánh tay trái, nhưng nó hoàn toàn không dữ dội như trên đầu. Trước đây anh đã từng nếm mùi đau đớn như thế này.
Trúng đạn