
Vụ bí ẩn Con rắn hát lầm rầm - Full
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341791
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1791 lượt.
, đâm đầu vào cây cối … hoặc vào cái mấy cái tên ngu ngốc vẫn hay cầm gậy bóng chày ấy.
Anh cố gắng mở mắt lần nữa khi một bàn tay nhỏ nhắn áp lên ngực, nhẹ nhàng rà soát. Phải mất vài giây để nhận ra được những khuôn mặt đang nhìn anh lo lắng: Jill và Chris, Rebecca thì trông có vẻ hoảng sợ, tay của cô đang sờ soạng khắp y phục của anh để tìm kiếm vết thương. Tiếng còi báo động nhỏ dần, mặc dù anh có thể nghe thấy tiếng xe cảnh sát dừng phía nhà mình, tiếng động cơ tăng tốc gầm rú vang khắp công viên.
“Bắp tay trái.” Anh lầm bầm và nhỏm dậy.
Những thân cây tối om chập chờn nhảy múa trước mắt anh, và rồi Rebecca nhẹ nhàng đẩy anh ngồi xuống.
“Đừng cử động.” Cô khẽ nói. “Anh hãy nằm yên một lát đã. Anh Chris, cho em mượn cái áo sơmi.”
“Nhưng Umbrella …” Barry thốt.
”Không có ai theo chúng ta nữa.” David ngồi khuỵu xuống bên cạnh mọi người.
”Khẽ thôi.”
Rebecca cẩn thận nhấc cánh tay của anh lên, quan sát cả hai bên. Barry khẽ gập cánh tay và lập tức cau mặt lại vì đau, nhưng như thế cũng đã may rồi, vì phần xương vẫn còn nguyên vẹn.
“Chạm vào phần cơ Delta.” Rebecca nói. “Tạm thời anh không được mang vác vật nặng đâu đấy.”
Cô nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Barry có thể thấy được ánh mắt lo lắng của cô khi quan sát khuôn mặt của anh. Cô thắt chặt cái áo sơmi quanh cánh tay và nhìn anh chăm chú.
“Anh bị một cú đập rất mạnh trúng thái dương.” Cô nói. “Anh thấy sao rồi?”
Cơn đau đớn lúc này đã giảm đi chút ít, dù rằng đầu anh vẫn còn kêu ong ong. Anh thấy khắp người cứ lâng lâng và có cảm giác buồn nôn, nhưng dù sao thì anh vẫn còn nhớ tên của mình và hôm nay là thứ mấy. Nếu đây chỉ là do chấn động thì chắc là anh sẽ không sao.
Nhưng mà hậu quả của nó thật là tệ hại.
“Thật phiền toái.” Anh nói, “nhưng không sao, ổn rồi. Chắc là tôi đã đâm sầm vào một cái cây lúc bị ngã.”
Sau khi Rebecca đã thắt xong dải băng tạm bợ, anh đứng dậy lần nữa, bây giờ có vẻ tốt hơn nhiều. Họ phải đi khỏi đây trước khi cảnh sát bắt đầu lục soát công viên, nhưng đi đâu bây giờ? Umbrella hẳn là không tiến hành đột kích hai lần trong một đêm, nhưng giả thiết này không đáng để thử chút nào. Nhà của họ lúc này chắc chắn không an toàn để trú ngụ. Ít ra gia đình anh đã không bị tổn hại gì vì đã dời về ông bà ngoại ở Florida. Thật tồi tệ khi nghĩ đến cảnh họ vừa đến nơi, mấy đứa trẻ đang chơi đùa trong phòng thì tiếng súng vang lên.
Anh cố lấy lại sức trong lúc lắc lư hai chân, trong lòng trào dâng cơn thịnh nộ mà anh đã trải qua vào cái buổi tối trong ngôi biệt thự. Lúc đó Wesker đã mang Kathy và lũ trẻ ra để đe dọa, buộc anh phải che dấu những bí mật của Umbrella, đồng thời lợi dụng anh để tiến sâu vào phòng thí nghiệm dưới đất.
Mặc cảm tội lỗi của Barry đã biến thành cơn giận từ lúc đó, một cơn thịnh nộ vượt quá mọi thứ mà anh từng biết.
“Đồ kinh tởm.” Barry gầm gừ. “Chết tiệt cái lũ Umbrella kinh tởm này.”
Mọi người cùng đứng lên bên cạnh anh, khuôn ngực trần của Chris nhợt nhạt đi dưới ánh sáng yếu ớt, họ cảm thấy bớt căng thẳng khi thấy Barry không bị thương nặng, ngoại trừ David, Barry chưa bao giờ thấy anh ta rầu rĩ như lúc này. Hai vai David rũ xuống giống như bị trì kéo bởi một vật nặng vô hình, anh tránh ánh mắt của Barry khi lên tiếng.
“Người bắn anh,” David nói. Anh ta đang cầm một khẩu 9 ly lắp ống giảm thanh, máu vung vãi khắp báng súng. “Đã bị tôi giết. Tôi .. Barry, đó là Jay Shannon.”
Barry nhìn David chằm chặp. Anh không tin vào tai mình mặc dù đã nghe thấy từng chữ một. Chuyện này không thể xảy ra.
”Không đâu. Hẳn là anh đã nhìn nhầm, trời tối quá …”
David quay người bước về phía lùm cây, dẫn mọi người đến chỗ thi thể của tay súng bị hạ. Barry loạng choạng đằng sau, cảm thấy còn đau đầu hơn lúc đâm sầm vào cái cây đằng kia.
Không thể nào là Shannon, không lý nào. Chẳng qua David bị đợt tập kích làm cho bối rối nên đã nhầm lẫn, thế thôi.
… Ngoại trừ một điều là David chưa bao giờ biết bối rối dưới làn đạn, và anh ta không hề dễ dàng nhầm lẫn. Barry nghiến chặt hai chân để chống lại cơn đau và nối bước, một lần nữa anh hy vọng ông bạn của mình đã sai.
Tay súng đang nằm sóng soài dưới đất, có thể do David đã lật hắn lên. Dù thế nào đi nữa thì giờ đây hắn ta đang nhìn mọi người bằng đôi mắt vô hồn, một bên mắt ngẫu nhiên bị lá thông phủ lên. Khẩu Barreta của David đã khoét một lỗ thủng trên áo của hắn, đúng ngay tim. Barry nhìn xuống khuôn mặt xám ngoét ấy, cảm thấy tim mình như thể hóa đá.
Lạy Chúa, Shannon, tại sao? Tại sao là anh?
“Anh ta là ai thế?” Jill khẽ hỏi.
Barry nhìn xuống tử thi, không sao trả lời nổi. David cất giọng trống rỗng và yếu ớt.
“Đội trưởng Jay Shannon của cơ quan S.T.A.R.S thành phố Oklahoma. Barry và tôi đã được huấn luyện chung với anh ta.”
Barry lúc này đã có thể lên tiếng được, trong lúc v